Mông Thị Thu Hà

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Mông Thị Thu Hà
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1: Ngôi kể của văn bản là ngôi thứ nhất, người kể chuyện xưng "tôi"

Câu 2: Điểm nhìn trong đoạn trích là điểm nhìn của người con gái, Chi-hon, người trực tiếp chứng kiến và trải nghiệm những sự việc liên quan đến mẹ mình.

Câu 3: Biện pháp nghệ thuật được sử dụng trong đoạn văn là phép đối lập (còn gọi là phép tương phản). Cụ thể, hai sự việc mẹ bị lạc được đặt cạnh nhau, tạo nên sự tương phản về không gian (Bắc Kinh và Seoul) và thời điểm (hai sự kiện khác nhau). Tác dụng của phép đối lập này là nhấn mạnh sự bất ngờ, đáng tiếc và sự xa cách giữa người mẹ và người con, làm nổi bật nỗi đau và sự hối tiếc của người con gái.

Câu 4: Qua lời kể của người con gái, những phẩm chất của người mẹ được thể hiện là sự hy sinh, tình yêu thương vô bờ bến dành cho gia đình. Mẹ luôn dành trọn tình cảm, sự chăm sóc và hi sinh thầm lặng cho con cái. Dù vất vả, mẹ vẫn luôn cố gắng mang đến cho gia đình một cuộc sống tốt đẹp.

Câu 5: Chi-hon hối tiếc vì sự vô tâm, thiếu quan tâm đến mẹ trong những năm tháng mẹ còn sống. Cô hối tiếc vì những lần không dành thời gian cho mẹ, những lời nói chưa được trọn vẹn, những cử chỉ chưa đủ ấm áp.

Câu 1: Ngôi kể của văn bản là ngôi thứ nhất, người kể chuyện xưng "tôi"

Câu 2: Điểm nhìn trong đoạn trích là điểm nhìn của người con gái, Chi-hon, người trực tiếp chứng kiến và trải nghiệm những sự việc liên quan đến mẹ mình.

Câu 3: Biện pháp nghệ thuật được sử dụng trong đoạn văn là phép đối lập (còn gọi là phép tương phản). Cụ thể, hai sự việc mẹ bị lạc được đặt cạnh nhau, tạo nên sự tương phản về không gian (Bắc Kinh và Seoul) và thời điểm (hai sự kiện khác nhau). Tác dụng của phép đối lập này là nhấn mạnh sự bất ngờ, đáng tiếc và sự xa cách giữa người mẹ và người con, làm nổi bật nỗi đau và sự hối tiếc của người con gái.

Câu 4: Qua lời kể của người con gái, những phẩm chất của người mẹ được thể hiện là sự hy sinh, tình yêu thương vô bờ bến dành cho gia đình. Mẹ luôn dành trọn tình cảm, sự chăm sóc và hi sinh thầm lặng cho con cái. Dù vất vả, mẹ vẫn luôn cố gắng mang đến cho gia đình một cuộc sống tốt đẹp.

Câu 5: Chi-hon hối tiếc vì sự vô tâm, thiếu quan tâm đến mẹ trong những năm tháng mẹ còn sống. Cô hối tiếc vì những lần không dành thời gian cho mẹ, những lời nói chưa được trọn vẹn, những cử chỉ chưa đủ ấm áp.


Câu 1. Ngôi kể thứ ba.

Câu 2. Phong cách ngôn ngữ nghệ thuật.

Câu 3. Tính cô đọng, hàm súc. Truyện ngắn thường tập trung vào một mâu thuẫn, xung đột chính và khắc họa nhân vật, sự việc một cách cô đọng, tạo ấn tượng mạnh cho người đọc. Đoạn trích ngắn gọn nhưng đã gợi tả được hình ảnh và tâm trạng của nhân vật.

Câu 4. Lời "thầm kêu" thể hiện sự quan tâm, lo lắng và tình yêu thương của những con bồng chanh khác dành cho Hoài. Chúng mời gọi Hoài trở về, hứa hẹn cuộc sống an nhàn, không phải vất vả kiếm ăn. Điều này cho thấy sự gắn bó cộng đồng, tình cảm gia đình ấm áp trong thế giới động vật.

Câu 5. Để bảo vệ các loài động vật hoang dã, cần có sự kết hợp giữa các giải pháp: tăng cường tuyên truyền nâng cao nhận thức cộng đồng về bảo tồn động vật hoang dã; thực thi nghiêm luật pháp về bảo vệ động vật; xây dựng và mở rộng các khu bảo tồn thiên nhiên; nghiên cứu và ứng dụng các biện pháp khoa học kỹ thuật để bảo vệ môi trường sống của động vật hoang dã.



Câu 1. Ngôi kể thứ ba.

Câu 2. Phong cách ngôn ngữ nghệ thuật.

Câu 3. Tính cô đọng, hàm súc. Truyện ngắn thường tập trung vào một mâu thuẫn, xung đột chính và khắc họa nhân vật, sự việc một cách cô đọng, tạo ấn tượng mạnh cho người đọc. Đoạn trích ngắn gọn nhưng đã gợi tả được hình ảnh và tâm trạng của nhân vật.

Câu 4. Lời "thầm kêu" thể hiện sự quan tâm, lo lắng và tình yêu thương của những con bồng chanh khác dành cho Hoài. Chúng mời gọi Hoài trở về, hứa hẹn cuộc sống an nhàn, không phải vất vả kiếm ăn. Điều này cho thấy sự gắn bó cộng đồng, tình cảm gia đình ấm áp trong thế giới động vật.

Câu 5. Để bảo vệ các loài động vật hoang dã, cần có sự kết hợp giữa các giải pháp: tăng cường tuyên truyền nâng cao nhận thức cộng đồng về bảo tồn động vật hoang dã; thực thi nghiêm luật pháp về bảo vệ động vật; xây dựng và mở rộng các khu bảo tồn thiên nhiên; nghiên cứu và ứng dụng các biện pháp khoa học kỹ thuật để bảo vệ môi trường sống của động vật hoang dã.