

Nguyễn Hoài Anh Thư
Giới thiệu về bản thân



































câu 1 : Theo thể thơ bát cú luật đường
câu 2 : Hình ảnh là "Chiêm mất đằng chiêm, mùa mất mùa": Hình ảnh này miêu tả cảnh mất mùa, thu hoạch không đủ, gây khó khăn cho người nông dân. Việc mất mùa đồng nghĩa với việc nông dân phải chịu khổ sở, thiếu thốn.
Từ ngữ miêu tả là : "Chợ búa trầu chè chẳng dám mua": Câu thơ này miêu tả cảnh người dân không có tiền để chi tiêu vào những thứ nhỏ nhặt như trầu, chè. "Chẳng dám mua" thể hiện sự khó khăn đến mức phải tiết kiệm mọi thứ.
câu 3 : Câu thơ thứ nhất đó là Hình ảnh "dưa muối" trong câu thơ gợi lên một bữa ăn nghèo nàn, đơn giản và ít tốn kém. Đây là những món ăn không cần nhiều nguyên liệu, dễ làm nhưng lại thiếu dinh dưỡng, phản ánh sự thiếu thốn trong bữa ăn hàng ngày.
Câu thơ thứ hai là "Chẳng dám mua" cho thấy mức độ thiếu thốn đến mức không dám chi tiêu vào những thứ không cần thiết, dù là những món đồ nhỏ nhặt như trầu, chè. Điều này phản ánh một xã hội mà ngay cả những thú vui nhỏ bé cũng phải bị cắt giảm vì nghèo khó.
Từ đó, hai câu thơ này đã khắc họa cuộc sống vất vả, thiếu thốn của người dân, thể hiện sự tằn tiện, tiết kiệm đến mức không dám chi tiêu vào những thứ không thực sự cần thiết.
câu 4 : Biện pháp tu từ là câu "Bao giờ cho biết khỏi đường lo?" là một câu hỏi tu từ. Đây không phải là câu hỏi đòi trả lời mà là một câu thể hiện sự bất mãn, sự trăn trở của tác giả về tình cảnh khó khăn của mình. Câu hỏi này không nhằm mục đích tìm kiếm câu trả lời mà là để bộc lộ cảm giác bất lực và nỗi lo âu của người dân.
Tác dụng của nó là : Câu hỏi "Bao giờ cho biết khỏi đường lo?" mang đến một cảm giác bất lực và sự mong mỏi của tác giả, thể hiện tâm trạng tuyệt vọng, khao khát một ngày không còn phải lo âu, không phải lo về cơm áo, gạo tiền. Nó tạo ra sự đồng cảm với người đọc, khiến họ hiểu được sự bế tắc và đau khổ của người dân trong xã hội phong kiến.
câu 5 : Cảm hứng chủ đạo của bài thơ "Chốn quê" của Tú Xương là nỗi khổ cực, bế tắc và bất lực trong cuộc sống nghèo khó của người dân quê.
câu 6 :