

NGUYỄN PHẠM ĐINH TOÀN
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1. Đoạn trích "Tiếc thương sinh thái" đã cho thấy một khía cạnh sâu sắc về mối liên hệ giữa con người và môi trường, đồng thời gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh về những hệ lụy tâm lý do biến đổi khí hậu gây ra. Trong bối cảnh đó, tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường càng trở nên cấp thiết và không thể phủ nhận. Môi trường không chỉ là không gian sống, là nơi cung cấp tài nguyên cho sự tồn tại và phát triển của con người mà còn là một phần không thể thiếu trong đời sống tinh thần, văn hóa của mỗi cộng đồng. Sự suy thoái của môi trường, như những mất mát sinh thái được đề cập trong bài viết, gây ra những tổn thương tâm lý sâu sắc, ảnh hưởng đến cả hiện tại và tương lai. Việc bảo vệ môi trường không chỉ đơn thuần là bảo vệ thiên nhiên hoang dã hay các loài động thực vật quý hiếm, mà còn là bảo vệ chính cuộc sống của chúng ta, bảo vệ sức khỏe tinh thần và thể chất của các thế hệ mai sau. Một môi trường trong lành, đa dạng và ổn định sẽ tạo nền tảng vững chắc cho sự phát triển bền vững về kinh tế, xã hội và văn hóa. Ngược lại, sự thờ ơ, thiếu trách nhiệm trong việc bảo vệ môi trường sẽ dẫn đến những hậu quả khôn lường, không chỉ là những thảm họa thiên nhiên mà còn là sự suy giảm chất lượng cuộc sống và những tổn thương tinh thần khó có thể bù đắp. Chính vì vậy, mỗi cá nhân và cộng đồng cần nâng cao ý thức trách nhiệm, hành động thiết thực để bảo vệ môi trường sống của chúng ta ngay từ bây giờ. Câu 2. Hình tượng người ẩn sĩ là một đề tài quen thuộc trong văn học trung đại Việt Nam, thể hiện khát vọng về một cuộc sống thanh cao, thoát tục, xa rời vòng danh lợi. Nguyễn Trãi trong bài thơ "Nhàn" và Nguyễn Khuyến trong bài "Thu vịnh" đều khắc họa hình ảnh người ẩn sĩ, nhưng mỗi nhà thơ lại mang đến những sắc thái riêng, phản ánh quan niệm sống và tâm trạng khác nhau. Trong "Nhàn", Nguyễn Trãi hiện lên với một cuộc sống giản dị, tự tại và đầy chủ động. Từ "một" được điệp lại ở đầu các câu thơ như nhấn mạnh sự đơn sơ, tự mình làm mọi việc: "Một mai, một cuốc, một cần câu". Cuộc sống của ông gắn liền với thiên nhiên, với những hoạt động thường nhật như "thu ăn măng trúc, đông ăn giá, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao". Ông chủ động lựa chọn "nơi vắng vẻ" bởi nhận thấy sự "lao xao" của chốn quan trường. Thái độ dứt khoát "ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ, người khôn, người đến chốn lao xao" cho thấy một sự tự tin vào lựa chọn của bản thân, một sự đối lập giữa cái "dại" của ông và cái "khôn" của người đời. Cuộc sống thanh bần không làm ông phiền muộn mà ngược lại, ông tìm thấy niềm vui trong đó, coi "phú quý tựa chiêm bao". Hình ảnh người ẩn sĩ của Nguyễn Trãi là một hình ảnh mạnh mẽ, chủ động tìm đến sự thanh thản trong tâm hồn. Khác với sự chủ động và dứt khoát của Nguyễn Trãi, hình tượng người ẩn sĩ trong "Thu vịnh" của Nguyễn Khuyến lại mang một chút cô tịch và có phần thụ động. Bức tranh thu hiện lên với "trời thu xanh ngắt mấy tầng cao", "cần trúc lơ phơ gió hắt hiu", "nước biếc trông như tầng khói phủ" gợi một không gian tĩnh lặng, vắng vẻ. Người ẩn sĩ hòa mình vào cảnh thu, nhưng dường như có một nỗi niềm man mác. Câu thơ "song thưa để mặc bóng trăng vào" vừa gợi sự thanh tao, vừa cho thấy một sự buông lơi, không bận tâm đến thế sự. Sự xuất hiện của "mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái" gợi nhớ về một thời gian đã qua, có lẽ là một quá khứ tươi đẹp. Tiếng "ngỗng nước nào" trên không trung khơi gợi một chút xao động trong tâm hồn nhà thơ. Đặc biệt, câu thơ cuối "Nhân hứng cũng vừa toan cất bút, nghĩ ra lại thẹn với ông Đào" thể hiện sự ngưỡng mộ đối với Đào Tiềm, một ẩn sĩ nổi tiếng của Trung Quốc, nhưng đồng thời cũng cho thấy một sự tự ý thức về sự "chưa tới" của mình so với bậc tiền bối. Hình ảnh người ẩn sĩ của Nguyễn Khuyến mang một vẻ đẹp trầm lắng, suy tư, có sự hòa mình vào thiên nhiên nhưng vẫn ẩn chứa một nỗi niềm khó tả. Như vậy, cả Nguyễn Trãi và Nguyễn Khuyến đều khắc họa hình tượng người ẩn sĩ xa rời vòng danh lợi, tìm đến cuộc sống thanh nhàn giữa thiên nhiên. Tuy nhiên, Nguyễn Trãi thể hiện một sự chủ động, mạnh mẽ và tự tin vào lựa chọn của mình, tìm thấy niềm vui trong sự giản dị. Trong khi đó, Nguyễn Khuyến lại mang đến hình ảnh người ẩn sĩ có phần cô tịch, trầm lắng, hòa mình vào cảnh thu nhưng vẫn có những suy tư, trăn trở. Sự khác biệt này có thể xuất phát từ hoàn cảnh sống và tâm trạng của mỗi nhà thơ. Nguyễn Trãi sống trong giai đoạn đất nước có nhiều biến động, ông lựa chọn ẩn dật sau những cống hiến cho đất nước. Nguyễn Khuyến lại sống trong thời kỳ đất nước bị thực dân Pháp đô hộ, sự ẩn dật của ông có thể mang một chút bất lực và hoài niệm về quá khứ. Mặc dù có những khác biệt, cả hai hình tượng người ẩn sĩ trong thơ Nguyễn Trãi và Nguyễn Khuyến đều thể hiện một khát vọng cao đẹp về sự thanh thản trong tâm hồn, sự hòa hợp với thiên nhiên và sự xa lánh những bon chen của cuộc đời. Đây là một nét đẹp trong văn hóa truyền thống Việt Nam, thể hiện quan niệm sống cao quý của những bậc trí thức yêu nước, trọng đạo đức.
Câu 1. Đoạn trích "Tiếc thương sinh thái" đã cho thấy một khía cạnh sâu sắc về mối liên hệ giữa con người và môi trường, đồng thời gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh về những hệ lụy tâm lý do biến đổi khí hậu gây ra. Trong bối cảnh đó, tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường càng trở nên cấp thiết và không thể phủ nhận. Môi trường không chỉ là không gian sống, là nơi cung cấp tài nguyên cho sự tồn tại và phát triển của con người mà còn là một phần không thể thiếu trong đời sống tinh thần, văn hóa của mỗi cộng đồng. Sự suy thoái của môi trường, như những mất mát sinh thái được đề cập trong bài viết, gây ra những tổn thương tâm lý sâu sắc, ảnh hưởng đến cả hiện tại và tương lai. Việc bảo vệ môi trường không chỉ đơn thuần là bảo vệ thiên nhiên hoang dã hay các loài động thực vật quý hiếm, mà còn là bảo vệ chính cuộc sống của chúng ta, bảo vệ sức khỏe tinh thần và thể chất của các thế hệ mai sau. Một môi trường trong lành, đa dạng và ổn định sẽ tạo nền tảng vững chắc cho sự phát triển bền vững về kinh tế, xã hội và văn hóa. Ngược lại, sự thờ ơ, thiếu trách nhiệm trong việc bảo vệ môi trường sẽ dẫn đến những hậu quả khôn lường, không chỉ là những thảm họa thiên nhiên mà còn là sự suy giảm chất lượng cuộc sống và những tổn thương tinh thần khó có thể bù đắp. Chính vì vậy, mỗi cá nhân và cộng đồng cần nâng cao ý thức trách nhiệm, hành động thiết thực để bảo vệ môi trường sống của chúng ta ngay từ bây giờ. Câu 2. Hình tượng người ẩn sĩ là một đề tài quen thuộc trong văn học trung đại Việt Nam, thể hiện khát vọng về một cuộc sống thanh cao, thoát tục, xa rời vòng danh lợi. Nguyễn Trãi trong bài thơ "Nhàn" và Nguyễn Khuyến trong bài "Thu vịnh" đều khắc họa hình ảnh người ẩn sĩ, nhưng mỗi nhà thơ lại mang đến những sắc thái riêng, phản ánh quan niệm sống và tâm trạng khác nhau. Trong "Nhàn", Nguyễn Trãi hiện lên với một cuộc sống giản dị, tự tại và đầy chủ động. Từ "một" được điệp lại ở đầu các câu thơ như nhấn mạnh sự đơn sơ, tự mình làm mọi việc: "Một mai, một cuốc, một cần câu". Cuộc sống của ông gắn liền với thiên nhiên, với những hoạt động thường nhật như "thu ăn măng trúc, đông ăn giá, xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao". Ông chủ động lựa chọn "nơi vắng vẻ" bởi nhận thấy sự "lao xao" của chốn quan trường. Thái độ dứt khoát "ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ, người khôn, người đến chốn lao xao" cho thấy một sự tự tin vào lựa chọn của bản thân, một sự đối lập giữa cái "dại" của ông và cái "khôn" của người đời. Cuộc sống thanh bần không làm ông phiền muộn mà ngược lại, ông tìm thấy niềm vui trong đó, coi "phú quý tựa chiêm bao". Hình ảnh người ẩn sĩ của Nguyễn Trãi là một hình ảnh mạnh mẽ, chủ động tìm đến sự thanh thản trong tâm hồn. Khác với sự chủ động và dứt khoát của Nguyễn Trãi, hình tượng người ẩn sĩ trong "Thu vịnh" của Nguyễn Khuyến lại mang một chút cô tịch và có phần thụ động. Bức tranh thu hiện lên với "trời thu xanh ngắt mấy tầng cao", "cần trúc lơ phơ gió hắt hiu", "nước biếc trông như tầng khói phủ" gợi một không gian tĩnh lặng, vắng vẻ. Người ẩn sĩ hòa mình vào cảnh thu, nhưng dường như có một nỗi niềm man mác. Câu thơ "song thưa để mặc bóng trăng vào" vừa gợi sự thanh tao, vừa cho thấy một sự buông lơi, không bận tâm đến thế sự. Sự xuất hiện của "mấy chùm trước giậu hoa năm ngoái" gợi nhớ về một thời gian đã qua, có lẽ là một quá khứ tươi đẹp. Tiếng "ngỗng nước nào" trên không trung khơi gợi một chút xao động trong tâm hồn nhà thơ. Đặc biệt, câu thơ cuối "Nhân hứng cũng vừa toan cất bút, nghĩ ra lại thẹn với ông Đào" thể hiện sự ngưỡng mộ đối với Đào Tiềm, một ẩn sĩ nổi tiếng của Trung Quốc, nhưng đồng thời cũng cho thấy một sự tự ý thức về sự "chưa tới" của mình so với bậc tiền bối. Hình ảnh người ẩn sĩ của Nguyễn Khuyến mang một vẻ đẹp trầm lắng, suy tư, có sự hòa mình vào thiên nhiên nhưng vẫn ẩn chứa một nỗi niềm khó tả. Như vậy, cả Nguyễn Trãi và Nguyễn Khuyến đều khắc họa hình tượng người ẩn sĩ xa rời vòng danh lợi, tìm đến cuộc sống thanh nhàn giữa thiên nhiên. Tuy nhiên, Nguyễn Trãi thể hiện một sự chủ động, mạnh mẽ và tự tin vào lựa chọn của mình, tìm thấy niềm vui trong sự giản dị. Trong khi đó, Nguyễn Khuyến lại mang đến hình ảnh người ẩn sĩ có phần cô tịch, trầm lắng, hòa mình vào cảnh thu nhưng vẫn có những suy tư, trăn trở. Sự khác biệt này có thể xuất phát từ hoàn cảnh sống và tâm trạng của mỗi nhà thơ. Nguyễn Trãi sống trong giai đoạn đất nước có nhiều biến động, ông lựa chọn ẩn dật sau những cống hiến cho đất nước. Nguyễn Khuyến lại sống trong thời kỳ đất nước bị thực dân Pháp đô hộ, sự ẩn dật của ông có thể mang một chút bất lực và hoài niệm về quá khứ. Mặc dù có những khác biệt, cả hai hình tượng người ẩn sĩ trong thơ Nguyễn Trãi và Nguyễn Khuyến đều thể hiện một khát vọng cao đẹp về sự thanh thản trong tâm hồn, sự hòa hợp với thiên nhiên và sự xa lánh những bon chen của cuộc đời. Đây là một nét đẹp trong văn hóa truyền thống Việt Nam, thể hiện quan niệm sống cao quý của những bậc trí thức yêu nước, trọng đạo đức.
-Là một người con trai giàu lòng yêu nước, gia nhập tiểu đội trinh sát từ khi còn trẻ
-Là một người coi trọng tình nghĩa. Chưa thể yên tâm hy sinh mà nhờ người đồng đội gửi lá thư
hình ảnh" Một cơn gió thổi đến. Người đồng đội của tôi theo gió ra đi." tạo ra những kết hợp từ trái logic nhằm “lạ hóa” đối tượng được nói tới. Trong câu việc sử dụng cơn gió bay đi ám chỉ người đồng đội đã mất
hình ảnh "Một cô gái mắt to và sáng lấp lánh như sao"
ngôi thứ nhất ạ