

Nguyễn Phương Anh
Giới thiệu về bản thân



































Mỗi người đều có một quê hương để nhớ, để thương và để tự hào. Với em, quê hương không chỉ là nơi em sinh ra và lớn lên mà còn là chốn yên bình, chan chứa bao kỷ niệm thân thương. Nơi đó có những con người chân chất, hiền hòa, có những con đường làng quanh co uốn lượn, có cánh đồng lúa xanh rì rào trong gió, và đặc biệt là có một cảnh đẹp mà em luôn yêu quý – dòng sông quê hiền hòa, thơ mộng.
Dòng sông ấy nằm uốn lượn quanh làng như dải lụa mềm mại do mẹ thiên nhiên khéo léo vắt ngang qua. Mỗi buổi sớm mai, khi ánh nắng đầu tiên còn e ấp sau hàng tre làng, sông đã thức dậy cùng tiếng chim hót líu lo và làn sương mỏng manh giăng nhẹ. Mặt nước lúc này phẳng lặng như gương, phản chiếu cả bầu trời rộng lớn và những ngọn tre rì rào trong gió. Từng giọt sương rơi nhẹ xuống mặt sông tạo nên những vòng tròn lăn tăn, trông như những vết son dịu dàng của đất trời.
Dọc bờ sông là những bãi cỏ xanh mướt, trải dài bất tận. Em thích nhất là những buổi sáng mùa hè, được ra bờ sông ngồi chơi, nghe tiếng gió rì rào và ngắm nhìn mặt nước trong xanh. Có khi, vài chú cò trắng sải cánh bay qua, chao nghiêng giữa nền trời lam biếc, để lại bóng dáng thanh thoát và bình yên đến lạ. Xa xa, vài chiếc thuyền nhỏ của bà con nông dân đang chầm chậm trôi, tiếng mái chèo khua nhẹ như ru lòng người vào những giấc mơ thơ bé.
Khi mặt trời lên cao, ánh nắng như rót mật xuống dòng sông. Nước sông lấp lánh ánh vàng, những gợn sóng nhỏ như những sợi chỉ bạc khẽ rung rinh trên mặt nước. Trẻ con trong làng tụ tập ra sông tắm mát, cười đùa vang cả một khúc trời. Tiếng hò reo xen lẫn tiếng nước vỗ bờ nghe thật vui tai, làm sống lại không khí của một làng quê đậm chất Việt Nam.
Chiều về, khi ông mặt trời dần khuất sau lũy tre, dòng sông lại khoác lên mình tấm áo mới với sắc đỏ cam dịu dàng của hoàng hôn. Mặt nước lúc này không còn trong xanh mà chuyển sang màu hồng rực, ánh lên vẻ huyền ảo đến say mê. Bà con trong làng đi làm đồng về, có người dừng lại bên sông rửa tay, rửa mặt; có người thảnh thơi ngồi câu cá, hóng gió chiều. Cảnh vật lúc ấy bình dị, gần gũi và đậm chất quê hương.
Đêm xuống, sông lại trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng râm ran và ánh trăng vằng vặc chiếu rọi xuống mặt nước. Trăng quê tròn và sáng vằng vặc, in bóng lung linh trên sông như một bức tranh sơn thủy hữu tình. Ngồi bên sông, ngẩng đầu ngắm trăng, em thấy lòng mình bình yên đến lạ thường, như được gột rửa hết những âu lo, muộn phiền.
Dòng sông không chỉ đẹp mà còn gắn bó mật thiết với đời sống người dân quê em. Nước sông dùng để tưới mát ruộng đồng, để sinh hoạt hàng ngày, để nuôi lớn những lứa cá tôm phục vụ bữa cơm gia đình. Trẻ em lớn lên cùng tiếng nước chảy, cùng những trò chơi dân dã bên sông như thả thuyền giấy, đá dế, câu cá... Người lớn thì gắn bó với sông như một phần máu thịt, từ những buổi kéo vó, chèo ghe đến những lần vớt rong, giăng lưới.
Không chỉ là nơi sinh hoạt, dòng sông quê em còn là nơi lưu giữ bao kỷ niệm của tuổi thơ. Em còn nhớ những buổi chiều hè chạy tung tăng cùng lũ bạn ra sông tắm mát, những lần bơi thi xem ai nhanh hơn, hay những lúc ngồi bên bờ sông nghe bà kể chuyện cổ tích. Tất cả như vừa mới hôm qua, gần gũi và thân thương vô cùng.
Mỗi lần đi xa, em lại nhớ dòng sông quê – nhớ tiếng nước róc rách vỗ bờ, nhớ bóng tre soi mình xuống nước, nhớ ánh trăng rằm lung linh mỗi tối. Có lẽ vì thế mà trong lòng em, dòng sông luôn là hình ảnh đẹp nhất, là biểu tượng của quê hương thân yêu.
Quê hương em có thể không có những công trình đồ sộ, không có những bãi biển trải dài cát trắng hay những ngọn núi hùng vĩ, nhưng với em, cảnh đẹp của dòng sông quê hương là tuyệt vời nhất. Nó không chỉ đẹp bởi thiên nhiên ban tặng mà còn đẹp bởi nó chứa đựng tình người, tình quê, và là nơi lưu giữ tuổi thơ ngọt ngào của biết bao thế hệ.