

Trần Quang Anh
Giới thiệu về bản thân



































Trong dòng chảy không ngừng của thời đại, con người ngày càng tiếp cận với nhiều giá trị văn hóa mới mẻ, hiện đại và đa dạng. Tuy nhiên, giữa sự phát triển mạnh mẽ đó, vấn đề gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống vẫn luôn là một yêu cầu cấp thiết. Bởi lẽ, văn hóa truyền thống không chỉ là dấu ấn của quá khứ mà còn là cội nguồn tạo nên bản sắc dân tộc trong hiện tại và tương lai.
Văn hóa truyền thống là tổng hòa những giá trị vật thể và phi vật thể được hình thành, tích lũy qua hàng ngàn năm lịch sử của một dân tộc: từ trang phục, lễ hội, phong tục tập quán, kiến trúc đến ngôn ngữ, âm nhạc, văn học dân gian,… Những giá trị ấy góp phần hình thành nên bản sắc riêng, niềm tự hào và sự cố kết cộng đồng của mỗi quốc gia. Ở Việt Nam, đó là tà áo dài duyên dáng, là tiếng hát quan họ mượt mà, là Tết Nguyên Đán với bánh chưng xanh và cành đào thắm. Những nét văn hóa ấy tuy giản dị nhưng mang ý nghĩa sâu sắc, phản ánh tâm hồn dân tộc và truyền thống ngàn đời.
Tuy nhiên, trong bối cảnh hội nhập quốc tế và hiện đại hóa, nhiều giá trị văn hóa truyền thống đang dần bị mai một. Giới trẻ ngày nay có xu hướng ưa chuộng các trào lưu thời trang, lối sống phương Tây, thậm chí có những biểu hiện xa rời cội nguồn văn hóa dân tộc. Không ít phong tục tập quán bị lãng quên, ngôn ngữ truyền thống bị thay thế bởi ngoại ngữ, nhiều làng nghề, lễ hội cổ truyền dần biến mất hoặc bị thương mại hóa. Sự phát triển nhanh chóng của công nghệ và toàn cầu hóa đã tạo ra không gian sống mới, song cũng đặt ra nguy cơ đánh mất những giá trị truyền thống quý báu.
Vì vậy, việc gìn giữ và bảo vệ văn hóa truyền thống là trách nhiệm của mỗi cá nhân, mỗi cộng đồng và toàn xã hội. Trước hết, chúng ta cần nhận thức rõ vai trò, ý nghĩa của văn hóa truyền thống trong đời sống tinh thần và sự phát triển bền vững của đất nước. Nhà trường cần tích cực giáo dục học sinh, sinh viên lòng yêu quý và tự hào với văn hóa dân tộc. Gia đình và cộng đồng cần truyền dạy, giữ gìn phong tục, tiếng nói, lối sống đẹp đẽ của cha ông. Đồng thời, các cấp chính quyền, tổ chức văn hóa – xã hội cũng cần đầu tư, hỗ trợ bảo tồn di sản, phát huy các giá trị truyền thống theo hướng phù hợp với thời đại mới, tránh hình thức hóa hay biến tướng.
Gìn giữ văn hóa truyền thống không có nghĩa là từ chối hiện đại hóa, mà là biết chọn lọc, kế thừa, và kết hợp hài hòa giữa cái cũ và cái mới. Một đất nước phát triển thực sự là nơi mà con người vừa bắt nhịp được với thời đại, vừa không quên cội nguồn của mình. Như nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm từng viết: “Tổ quốc là nơi ta đi học, nơi em tắm, nơi mẹ ru con…”, văn hóa truyền thống chính là phần hồn của dân tộc, là nền móng vững chắc cho sự trường tồn và phát triển.
Tóm lại, trong đời sống hiện đại hôm nay, việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống không chỉ là trách nhiệm mà còn là biểu hiện của lòng yêu nước, của sự trân trọng quá khứ và khát vọng hướng tới tương lai bền vững. Giữ gìn bản sắc dân tộc chính là giữ lấy chính mình.
Trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính, nhân vật “em” hiện lên là hình ảnh tiêu biểu cho cô gái nông thôn Việt Nam trong thời kỳ giao thoa giữa truyền thống và hiện đại. “Em” từng mang vẻ đẹp dịu dàng, mộc mạc với “yếm lụa sồi”, “áo tứ thân”, “quần nái đen”,… – tất cả đều gợi nên dáng vẻ chân chất, thuần khiết, gắn bó với hương đồng gió nội. Tuy nhiên, sau chuyến đi tỉnh, “em” đã trở về với dáng vẻ khác hẳn: “khăn nhung, quần lĩnh rộn ràng, áo cài khuy bấm”. Sự thay đổi ấy khiến người nói trong bài thơ vừa ngỡ ngàng, vừa tiếc nuối – bởi “em” dường như đang đánh mất đi nét đẹp giản dị vốn có. Nhân vật “em” không chỉ là cô gái trong câu chuyện tình quê, mà còn là biểu tượng cho lớp người trẻ ở làng quê đang bị cuốn theo làn sóng hiện đại hóa. Qua hình tượng “em”, nhà thơ gửi gắm một nỗi niềm sâu lắng: hãy biết trân trọng và giữ gìn vẻ đẹp truyền thống – thứ tạo nên bản sắc riêng của con người và quê hương.
1. Trân trọng vẻ đẹp mộc mạc, giản dị của người phụ nữ nông thôn
2. Nỗi tiếc nuối trước sự mai một của bản sắc quê hương
3. Lời nhắc nhở về việc giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc
- Ẩn dụ
“Hương đồng gió nội” không chỉ là mùi hương thật từ đồng quê, mà còn là ẩn dụ cho vẻ đẹp mộc mạc, tâm hồn chân chất, bản sắc quê mùa của người con gái thôn quê
Tác dụng của biện pháp tu từ:
Gợi cảm xúc nuối tiếc nhẹ nhàng:
→ Hình ảnh thơ cho thấy sự thay đổi từ trong sâu thẳm – không chỉ ngoại hình mà còn cả tâm hồn, tính cách của cô gái sau khi “đi tỉnh về”.Làm nổi bật sự thay đổi do ảnh hưởng của cuộc sống thị thành:
→ “Bay đi ít nhiều” cho thấy sự phai nhạt dần của vẻ đẹp chân quê, như làn hương đồng nội bị gió cuốn đi – nhẹ nhàng mà xót xa.Gửi gắm tâm sự, tình yêu quê hương của tác giả:
→ Nguyễn Bính tha thiết giữ gìn cái “chân quê”, lo lắng cho sự mai một của những giá trị truyền thống trước sức hút của đời sống đô thị hiện đại.
- Khăn nhung
- Quần lĩnh
- Áo cài khuy bấm
- Yếm lụa sồi
- Dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân
- Áo tứ thân
- Khăn mỏ quạ
- Quần nái đen
- Khăn nhung
- Quần lĩnh
- Áo cài khuy bấm
- Yếm lụa sồi
- Dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân
- Áo tứ thân
- Khăn mỏ quạ
- Quần nái đen
- Khăn nhung
- Quần lĩnh
- Áo cài khuy bấm
- Yếm lụa sồi
- Dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân
- Áo tứ thân
- Khăn mỏ quạ
- Quần nái đen