

Trần Minh Trí
Giới thiệu về bản thân



































Trong hành trình sống, con người không chỉ cần trí tuệ và kỹ năng mà còn cần những đức tính đẹp để hoàn thiện bản thân và xây dựng cuộc đời ý nghĩa. Một trong những phẩm chất đáng quý đó là lòng khoan dung. Pierre Benoit từng nói: “Khoan dung là đức tính đem lợi cho cả ta và người khác.” Câu nói không chỉ là một lời khuyên sống mà còn là một triết lý nhân sinh sâu sắc. Khoan dung là sự tha thứ, rộng lượng với lỗi lầm, thiếu sót của người khác, đồng thời là khả năng chấp nhận sự khác biệt trong suy nghĩ, lối sống của mọi người xung quanh. Khoan dung không phải là yếu đuối hay nhún nhường, mà là biểu hiện của bản lĩnh, của cái tâm biết yêu thương và bao dung. Trước hết, khoan dung đem lại lợi ích cho người khác bởi nó giúp họ có cơ hội sửa sai, trưởng thành và sống tốt hơn. Một người từng mắc lỗi rất cần sự cảm thông để được đứng dậy và bước tiếp. Khi ta khoan dung, ta giúp họ giữ lại niềm tin vào con người và vào cuộc sống. Như người thầy tha thứ cho học sinh mắc lỗi, cha mẹ tha thứ cho con cái vấp ngã, xã hội mở lòng với người từng lầm đường – tất cả đều là những hành động cho đi niềm hy vọng. Không chỉ vậy, khoan dung còn mang lại lợi ích cho chính bản thân ta. Tha thứ giúp ta sống thanh thản, giải phóng bản thân khỏi những cảm xúc tiêu cực như giận dữ, oán trách. Người biết khoan dung thường sống nhẹ nhàng, ít sân hận, có tâm hồn bình an và dễ xây dựng các mối quan hệ tốt đẹp. Chính nhờ đó mà cuộc sống của họ trở nên vui vẻ, hòa thuận và bền vững hơn. Khoan dung còn là chất keo kết nối cộng đồng. Trong một tập thể, nếu mỗi người đều biết bao dung, nhường nhịn thì xung đột sẽ ít xảy ra, tinh thần đoàn kết được đề cao. Một xã hội có lòng khoan dung là một xã hội nhân văn, văn minh – nơi mà con người có thể sống và phát triển trong yêu thương, thay vì bị bóp nghẹt bởi định kiến, thù hằn Tuy nhiên, khoan dung không đồng nghĩa với dung túng. Chúng ta cần phân biệt giữa việc tha thứ để người khác sửa sai với việc làm ngơ, bao che cho những hành vi sai trái lặp đi lặp lại. Khoan dung cần đi đôi với sự nghiêm khắc đúng mức và lòng vị tha sáng suốt. Bản thân em cũng từng nhận ra giá trị của khoan dung qua một tình huống nhỏ: có lần bạn em lỡ nói xấu em sau lưng, em rất giận. Nhưng sau khi lắng nghe lời xin lỗi chân thành và hiểu được lý do của bạn, em đã tha thứ. Nhờ vậy, tình bạn không những không rạn nứt mà còn bền chặt hơn. Tóm lại, như Pierre Benoit đã nói, khoan dung là đức tính đem lợi cho cả ta và người khác. Trong thế giới đầy biến động hôm nay, lòng khoan dung chính là ánh sáng giúp xoa dịu những tổn thương, là cầu nối giữa con người với nhau. Mỗi chúng ta hãy học cách bao dung hơn một chút để cuộc sống trở nên nhẹ nhàng và nhân ái hơn.
Câu 1:
Vấn đề trọng tâm: Phân tích vẻ đẹp của nỗi nhớ trong bài thơ Tây Tiến và vai trò của nỗi nhớ trong việc tổ chức cấu trúc thi phẩm.
Câu 2:
Luận điểm chính: Việc bỏ chữ “nhớ” trong nhan đề không làm giảm đi nỗi nhớ mà còn giúp tên bài thơ khái quát hơn, giàu chất sử thi, hàm súc và kiêu hùng hơn – qua đó thể hiện tầm vóc lớn lao của đoàn quân Tây Tiến và chiều sâu của nỗi nhớ.
Câu 3:
a. Thành phần biệt lập: dường như (thành phần tình thái). b. Câu in đậm thuộc kiểu câu cảm thán (thể hiện sự ngạc nhiên, cảm xúc của người viết).
Câu 4:
Luận điểm: Bài thơ Tây Tiến biểu đạt nỗi nhớ bằng những từ ngữ rất đặc biệt và ám ảnh, như “nhớ chơi vơi”, “nhớ ôi”.
Luận điểm: Bài thơ Tây Tiến biểu đạt nỗi nhớ bằng những từ ngữ rất đặc biệt và ám ảnh, như “nhớ chơi vơi”, “nhớ ôi”. Lí lẽ: Những từ ngữ này không chỉ độc đáo về mặt hình thức mà còn có chiều sâu cảm xúc, làm cho nỗi nhớ trở nên sống động, day dứt và khó quên. Bằng chứng: Phân tích cụ thể từng từ “nhớ chơi vơi” (nỗi nhớ chênh vênh, mênh mang giữa người và cảnh) và “nhớ ôi” (tiếng kêu hướng vào nội tâm người lính, đầy cảm xúc). Cách cảm nhận tinh tế ấy giúp người đọc hiểu rõ hơn sự sáng tạo của ngôn ngữ thơ trong việc biểu đạt cảm xúc.
Câu 5: Tác giả thể hiện một tình cảm trân trọng, yêu mến và ngưỡng mộ sâu sắc đối với bài thơ Tây Tiến, đặc biệt là vẻ đẹp của nỗi nhớ trong bài thơ. Đồng thời, thái độ của người viết cũng cho thấy sự đồng cảm và rung động chân thành trước ngôn ngữ nghệ thuật độc đáo của Quang Dũng, coi Tây Tiến như một “thế giới nghệ thuật nguyên vẹn” có giá trị lâu dài trong lòng độc giả.
Câu 6:
Một trong những hình ảnh nỗi nhớ sâu sắc trong thơ ca là câu thơ: "Chiều chiều ra đứng ngõ sau / Trông về quê mẹ ruột đau chín chiều." Nỗi nhớ ở đây được thể hiện đầy day dứt, sâu thẳm, mang đậm tình mẫu tử. Từ “ruột đau” cho thấy nỗi nhớ không chỉ là cảm xúc mà còn là nỗi đau dằn vặt trong tâm can. Hình ảnh “chín chiều” tượng trưng cho sự đong đầy của nỗi nhớ, gợi lên tình cảm tha thiết và thiêng liêng mà người con dành cho mẹ. Đó là vẻ đẹp của nỗi nhớ gắn liền với tình thân, với quê hương và cội nguồn.
In Vietnam, typhoons are a common natural disaster that significantly impacts the country, especially during the rainy season from May to October. These powerful storms bring heavy rainfall, strong winds, and flooding, causing widespread damage to homes, crops, and infrastructure. Coastal areas, such as Quang Ninh and Da Nang, are particularly vulnerable. Typhoons often disrupt daily life, forcing people to evacuate their homes and seek shelter. Despite advanced warning systems, the aftermath of these storms can be devastating, leaving communities to rebuild and recover from the destruction.
1. He asked the villagers how often earthquakes occur in this region. 2. They told me that I could find a wide range of beauty products in their store.
1. I think robots can't replace the role of teachers in education.
2. People will still send letters to each other in 2050.