Phan Nguyễn Bảo Hân

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Phan Nguyễn Bảo Hân
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Trong đoạn trích thuộc hồi III, cảnh II của vở bi kịch Hăm-lét, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người thông minh, sâu sắc, đầy bản lĩnh nhưng cũng mang trong mình những giằng xé nội tâm dữ dội. Trước nỗi đau mất cha và nghi ngờ về tội ác của vua Clô-đi-út – cũng chính là chú ruột của mình – Hăm-lét không vội vàng hành động mà dùng kế mượn nghệ thuật sân khấu để thử tội kẻ thù. Việc chàng cho diễn lại một vở kịch có tình tiết giống hệt vụ ám sát vua cha đã thể hiện sự tỉnh táo, trí tuệ và chiến lược sắc sảo. Khi vua Clô-đi-út bỏ đi giữa chừng, phản ứng đó là minh chứng rõ ràng cho tội lỗi. Tuy căm phẫn và đau đớn đến mức từng có ý nghĩ “uống máu nóng” và làm điều kinh hoàng, Hăm-lét vẫn giữ được lý trí, không để thù hận khiến mình mất nhân tính. Chàng quyết định “nói những lời như kim châm dao cắt” với mẹ thay vì ra tay bạo lực. Qua đó, nhân vật Hăm-lét hiện lên như biểu tượng của con người giàu trí tuệ, đạo đức và sự đấu tranh nội tâm đầy phức tạp giữa lẽ phải và cảm xúc.

Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng người Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói này không chỉ thể hiện một quan điểm đạo đức sâu sắc mà còn là lời cảnh tỉnh mạnh mẽ đối với mỗi con người trong xã hội: trong cuộc đấu tranh giữa cái thiện và cái ác, không hành động, không lên tiếng chính là một hình thức đồng lõa.


Quả thật, con người khi sinh ra vốn trong sáng, mang theo lòng nhân hậu, yêu thương. Tuy nhiên, xã hội tồn tại nhiều mặt trái: bất công, tham nhũng, bạo lực, thù hận… Nếu những con người lương thiện im lặng, làm ngơ hay thờ ơ trước cái xấu, cái ác thì chính sự thờ ơ đó sẽ nuôi dưỡng cái ác phát triển. Bởi sự im lặng là một “vùng xám” nguy hiểm – nó không ngăn chặn mà lại tạo điều kiện để tội ác lẩn trốn, lớn lên trong bóng tối. Cái ác không chỉ tồn tại bởi kẻ làm ác, mà còn bởi số đông im lặng và sợ hãi.


Lịch sử đã chứng minh điều đó. Nếu không có sự lên tiếng dũng cảm của Martin Luther King trong phong trào đòi quyền bình đẳng cho người da màu, có lẽ hàng triệu người Mỹ gốc Phi vẫn phải sống dưới sự phân biệt, bất công. Nếu những người lính, những nhà cách mạng Việt Nam ngày xưa không đứng lên trước kẻ thù xâm lược, mà chọn cách im lặng, chúng ta đã không có nền độc lập hôm nay. Trong đời sống hiện đại, im lặng trước bạo lực học đường, tham nhũng, bắt nạt mạng, xâm hại trẻ em… cũng là đang tiếp tay cho điều sai trái. Bởi mỗi lần im lặng, một cơ hội thay đổi đã bị bỏ lỡ.


Tuy nhiên, dũng cảm lên tiếng không dễ dàng. Nhiều người im lặng vì sợ mất quyền lợi, sợ bị trả thù, hoặc cảm thấy mình quá nhỏ bé trước thế lực xấu xa. Nhưng nếu ai cũng nghĩ như vậy thì cái ác sẽ trở thành lẽ thường. Chỉ khi từng cá nhân ý thức được vai trò của mình, dám lên tiếng, dám hành động, xã hội mới có thể thay đổi. Dù chỉ là một lời tố cáo, một hành động bảo vệ sự thật – cũng là đang góp phần đẩy lùi bóng tối.


Với học sinh – thế hệ tương lai của đất nước – việc nhận ra đúng sai, không bao che cho cái xấu, dám đứng về phía công lý là điều quan trọng. Hãy biết lên tiếng khi bạn bè bị bắt nạt, khi thấy một hành vi thiếu đạo đức trong cuộc sống, học đường. Đó là cách bạn trở thành người tốt thực sự, không chỉ trong suy nghĩ mà còn trong hành động.


Tóm lại, lời nói của Martin Luther King đã nhấn mạnh một thông điệp mạnh mẽ: Cái ác chỉ có thể tồn tại khi người tốt im lặng. Mỗi chúng ta, dù nhỏ bé đến đâu, cũng có thể góp phần làm cho xã hội tốt đẹp hơn bằng chính tiếng nói, hành động dũng cảm và lương tâm của mình. Đừng im lặng – vì im lặng cũng là một tội ác.

Trong đoạn trích thuộc hồi III, cảnh II của vở bi kịch Hăm-lét, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người thông minh, sâu sắc, đầy bản lĩnh nhưng cũng mang trong mình những giằng xé nội tâm dữ dội. Trước nỗi đau mất cha và nghi ngờ về tội ác của vua Clô-đi-út – cũng chính là chú ruột của mình – Hăm-lét không vội vàng hành động mà dùng kế mượn nghệ thuật sân khấu để thử tội kẻ thù. Việc chàng cho diễn lại một vở kịch có tình tiết giống hệt vụ ám sát vua cha đã thể hiện sự tỉnh táo, trí tuệ và chiến lược sắc sảo. Khi vua Clô-đi-út bỏ đi giữa chừng, phản ứng đó là minh chứng rõ ràng cho tội lỗi. Tuy căm phẫn và đau đớn đến mức từng có ý nghĩ “uống máu nóng” và làm điều kinh hoàng, Hăm-lét vẫn giữ được lý trí, không để thù hận khiến mình mất nhân tính. Chàng quyết định “nói những lời như kim châm dao cắt” với mẹ thay vì ra tay bạo lực. Qua đó, nhân vật Hăm-lét hiện lên như biểu tượng của con người giàu trí tuệ, đạo đức và sự đấu tranh nội tâm đầy phức tạp giữa lẽ phải và cảm xúc.

Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng người Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói này không chỉ thể hiện một quan điểm đạo đức sâu sắc mà còn là lời cảnh tỉnh mạnh mẽ đối với mỗi con người trong xã hội: trong cuộc đấu tranh giữa cái thiện và cái ác, không hành động, không lên tiếng chính là một hình thức đồng lõa.


Quả thật, con người khi sinh ra vốn trong sáng, mang theo lòng nhân hậu, yêu thương. Tuy nhiên, xã hội tồn tại nhiều mặt trái: bất công, tham nhũng, bạo lực, thù hận… Nếu những con người lương thiện im lặng, làm ngơ hay thờ ơ trước cái xấu, cái ác thì chính sự thờ ơ đó sẽ nuôi dưỡng cái ác phát triển. Bởi sự im lặng là một “vùng xám” nguy hiểm – nó không ngăn chặn mà lại tạo điều kiện để tội ác lẩn trốn, lớn lên trong bóng tối. Cái ác không chỉ tồn tại bởi kẻ làm ác, mà còn bởi số đông im lặng và sợ hãi.


Lịch sử đã chứng minh điều đó. Nếu không có sự lên tiếng dũng cảm của Martin Luther King trong phong trào đòi quyền bình đẳng cho người da màu, có lẽ hàng triệu người Mỹ gốc Phi vẫn phải sống dưới sự phân biệt, bất công. Nếu những người lính, những nhà cách mạng Việt Nam ngày xưa không đứng lên trước kẻ thù xâm lược, mà chọn cách im lặng, chúng ta đã không có nền độc lập hôm nay. Trong đời sống hiện đại, im lặng trước bạo lực học đường, tham nhũng, bắt nạt mạng, xâm hại trẻ em… cũng là đang tiếp tay cho điều sai trái. Bởi mỗi lần im lặng, một cơ hội thay đổi đã bị bỏ lỡ.


Tuy nhiên, dũng cảm lên tiếng không dễ dàng. Nhiều người im lặng vì sợ mất quyền lợi, sợ bị trả thù, hoặc cảm thấy mình quá nhỏ bé trước thế lực xấu xa. Nhưng nếu ai cũng nghĩ như vậy thì cái ác sẽ trở thành lẽ thường. Chỉ khi từng cá nhân ý thức được vai trò của mình, dám lên tiếng, dám hành động, xã hội mới có thể thay đổi. Dù chỉ là một lời tố cáo, một hành động bảo vệ sự thật – cũng là đang góp phần đẩy lùi bóng tối.


Với học sinh – thế hệ tương lai của đất nước – việc nhận ra đúng sai, không bao che cho cái xấu, dám đứng về phía công lý là điều quan trọng. Hãy biết lên tiếng khi bạn bè bị bắt nạt, khi thấy một hành vi thiếu đạo đức trong cuộc sống, học đường. Đó là cách bạn trở thành người tốt thực sự, không chỉ trong suy nghĩ mà còn trong hành động.


Tóm lại, lời nói của Martin Luther King đã nhấn mạnh một thông điệp mạnh mẽ: Cái ác chỉ có thể tồn tại khi người tốt im lặng. Mỗi chúng ta, dù nhỏ bé đến đâu, cũng có thể góp phần làm cho xã hội tốt đẹp hơn bằng chính tiếng nói, hành động dũng cảm và lương tâm của mình. Đừng im lặng – vì im lặng cũng là một tội ác.

Trong đoạn trích thuộc hồi III, cảnh II của vở bi kịch Hăm-lét, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người thông minh, sâu sắc, đầy bản lĩnh nhưng cũng mang trong mình những giằng xé nội tâm dữ dội. Trước nỗi đau mất cha và nghi ngờ về tội ác của vua Clô-đi-út – cũng chính là chú ruột của mình – Hăm-lét không vội vàng hành động mà dùng kế mượn nghệ thuật sân khấu để thử tội kẻ thù. Việc chàng cho diễn lại một vở kịch có tình tiết giống hệt vụ ám sát vua cha đã thể hiện sự tỉnh táo, trí tuệ và chiến lược sắc sảo. Khi vua Clô-đi-út bỏ đi giữa chừng, phản ứng đó là minh chứng rõ ràng cho tội lỗi. Tuy căm phẫn và đau đớn đến mức từng có ý nghĩ “uống máu nóng” và làm điều kinh hoàng, Hăm-lét vẫn giữ được lý trí, không để thù hận khiến mình mất nhân tính. Chàng quyết định “nói những lời như kim châm dao cắt” với mẹ thay vì ra tay bạo lực. Qua đó, nhân vật Hăm-lét hiện lên như biểu tượng của con người giàu trí tuệ, đạo đức và sự đấu tranh nội tâm đầy phức tạp giữa lẽ phải và cảm xúc.

Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng người Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói này không chỉ thể hiện một quan điểm đạo đức sâu sắc mà còn là lời cảnh tỉnh mạnh mẽ đối với mỗi con người trong xã hội: trong cuộc đấu tranh giữa cái thiện và cái ác, không hành động, không lên tiếng chính là một hình thức đồng lõa.


Quả thật, con người khi sinh ra vốn trong sáng, mang theo lòng nhân hậu, yêu thương. Tuy nhiên, xã hội tồn tại nhiều mặt trái: bất công, tham nhũng, bạo lực, thù hận… Nếu những con người lương thiện im lặng, làm ngơ hay thờ ơ trước cái xấu, cái ác thì chính sự thờ ơ đó sẽ nuôi dưỡng cái ác phát triển. Bởi sự im lặng là một “vùng xám” nguy hiểm – nó không ngăn chặn mà lại tạo điều kiện để tội ác lẩn trốn, lớn lên trong bóng tối. Cái ác không chỉ tồn tại bởi kẻ làm ác, mà còn bởi số đông im lặng và sợ hãi.


Lịch sử đã chứng minh điều đó. Nếu không có sự lên tiếng dũng cảm của Martin Luther King trong phong trào đòi quyền bình đẳng cho người da màu, có lẽ hàng triệu người Mỹ gốc Phi vẫn phải sống dưới sự phân biệt, bất công. Nếu những người lính, những nhà cách mạng Việt Nam ngày xưa không đứng lên trước kẻ thù xâm lược, mà chọn cách im lặng, chúng ta đã không có nền độc lập hôm nay. Trong đời sống hiện đại, im lặng trước bạo lực học đường, tham nhũng, bắt nạt mạng, xâm hại trẻ em… cũng là đang tiếp tay cho điều sai trái. Bởi mỗi lần im lặng, một cơ hội thay đổi đã bị bỏ lỡ.


Tuy nhiên, dũng cảm lên tiếng không dễ dàng. Nhiều người im lặng vì sợ mất quyền lợi, sợ bị trả thù, hoặc cảm thấy mình quá nhỏ bé trước thế lực xấu xa. Nhưng nếu ai cũng nghĩ như vậy thì cái ác sẽ trở thành lẽ thường. Chỉ khi từng cá nhân ý thức được vai trò của mình, dám lên tiếng, dám hành động, xã hội mới có thể thay đổi. Dù chỉ là một lời tố cáo, một hành động bảo vệ sự thật – cũng là đang góp phần đẩy lùi bóng tối.


Với học sinh – thế hệ tương lai của đất nước – việc nhận ra đúng sai, không bao che cho cái xấu, dám đứng về phía công lý là điều quan trọng. Hãy biết lên tiếng khi bạn bè bị bắt nạt, khi thấy một hành vi thiếu đạo đức trong cuộc sống, học đường. Đó là cách bạn trở thành người tốt thực sự, không chỉ trong suy nghĩ mà còn trong hành động.


Tóm lại, lời nói của Martin Luther King đã nhấn mạnh một thông điệp mạnh mẽ: Cái ác chỉ có thể tồn tại khi người tốt im lặng. Mỗi chúng ta, dù nhỏ bé đến đâu, cũng có thể góp phần làm cho xã hội tốt đẹp hơn bằng chính tiếng nói, hành động dũng cảm và lương tâm của mình. Đừng im lặng – vì im lặng cũng là một tội ác.

Câu 1:

Sự kiện trong văn bản là Hăm- lét cho diễn vở kịch có nội dung giống với vụ án mưu sát vua cha để thử phản ứng của vua và tìm bằng chứng xác thực lời hồn ma. Khi vở diễn đến cảng giết vua bằng cách đổ thuốc độc vào tai, vua Clô đi út hoảng hốt đứng dậy và bỏ đi. Qua đó, Hăm- lét xác nhận được tội ác của Clô đi út và quyết tâm hành động

Câu 2:

- Chỉ dẫn sân khấu là: “Đổ thuốc độc vào tai vua đang ngủ“

=> Đây là một chỉ dẫn rõ ràng cho hành động của nhân vật trên sân khấu ko phải lời thoại

Câu 3:

Mâu thuẫn xung đột kịch giữa Hăm- lét và vua là giữa cái thiện với cái ác , giữa chính nghĩa và cái ác. Hăm lét nghỉ ngờ chú ruột đã giết cha mình để cướp ngôi lấy mẹ mình

Câu 4:

Lời thoại thể hiện nội tâm giằng xé, phẫn nộ và khao khát mãnh liệt của Hăm lét. Chàng đang bị dằn vặt bởi nỗi mất cha , sự tàn khốc về tội ác và sự tệ bạc của mẹ và chú ruột

Câu 5:

Văn bản gợi cho em suy nghĩ sâu sắc về sự đấu tranh giữa công lý và tội ác, sự giằng xé trong nội tâm con người khi đứng trước bi kịch gia đình và xã hội. Hăm-lét không hành động mù quáng mà tìm cách thử thách, xác minh sự thật, cho thấy trí tuệ và bản lĩnh của một con người chính nghĩa. Văn bản cũng cho thấy nghệ thuật (như sân khấu) có thể là công cụ mạnh mẽ để soi sáng sự thật và thức tỉnh lương tâm con người.

Câu 1

Lao động và ước mơ là hai yếu tố không thể tách rời trong hành trình đi đến thành công của mỗi con người. Ước mơ là ngọn đèn soi đường, chỉ lối cho ta mục tiêu và khát vọng sống; còn lao động là phương tiện, là hành động cụ thể để biến ước mơ ấy thành hiện thực. Nếu chỉ có ước mơ mà không chịu khó lao động thì mãi mãi ước mơ cũng chỉ là viển vông, xa vời; ngược lại, nếu lao động chăm chỉ nhưng không có ước mơ rõ ràng thì con người sẽ trở nên mệt mỏi, lạc lối vì không biết mình phấn đấu vì điều gì. Những con người vĩ đại trên thế giới đều là những người dám ước mơ và bền bỉ lao động để hiện thực hoá ước mơ ấy. Chính vì thế, mỗi chúng ta cần nuôi dưỡng cho mình những ước mơ đẹp và không ngừng học tập, rèn luyện, làm việc để biến ước mơ thành kết quả thực sự có ích cho bản thân và xã hội. Lao động chính là cây cầu nối ước mơ đến hiện thực vững chắc nhất.

Câu 2:

Bài thơ “Nhớ” của Nguyễn Đình Thi là khúc ca đầy cảm xúc về tình yêu lứa đôi gắn liền với tình yêu đất nước trong hoàn cảnh chiến tranh gian khổ. Qua những hình ảnh giàu sức gợi, nhà thơ đã thể hiện rõ nét tâm trạng của nhân vật trữ tình: một người lính đang trải qua nỗi nhớ sâu sắc và thiêng liêng.


Trước hết, tâm trạng của nhân vật trữ tình hiện lên trong nỗi nhớ da diết dành cho người yêu. Những câu thơ mở đầu như cất lên lời tự hỏi thầm lặng: “Ngôi sao nhớ ai mà sao lấp lánh / Soi sáng đường chiến sĩ giữa đèo mây”. Ngôi sao trên bầu trời và ngọn lửa trong rừng dường như cũng mang tâm trạng của con người, cũng “nhớ ai”, gợi liên tưởng đến nỗi nhớ âm thầm mà mãnh liệt trong lòng người chiến sĩ. Không chỉ gợi nhớ đến người yêu, những hình ảnh này còn khiến nhân vật trữ tình liên tưởng đến tổ quốc – người mẹ hiền luôn chở che, dõi theo bước chân người lính nơi chiến trường.


Tình yêu lứa đôi và tình yêu đất nước trong bài thơ không tách rời mà hoà quyện vào nhau. Nhân vật trữ tình bộc bạch chân thành: “Anh yêu em như anh yêu đất nước / Vất vả đau thương tươi thắm vô ngần”. Câu thơ khẳng định tình yêu riêng tư của người lính không tách rời tình yêu lớn lao dành cho Tổ quốc. Chính trong những tháng ngày hành quân gian khổ, tình yêu ấy càng trở nên bền chặt, thiêng liêng hơn: “Anh nhớ em mỗi bước đường anh bước / Mỗi tối anh nằm mỗi miếng anh ăn”. Nỗi nhớ ấy theo anh đi suốt những chặng đường gian lao, trở thành nguồn động viên, an ủi trong những đêm lạnh giá hay những lúc gian khổ, hiểm nguy.


Tuy chứa chan nỗi nhớ và tình cảm sâu nặng, nhưng tâm trạng của nhân vật trữ tình không bi lụy hay u sầu, mà ngược lại, rất lạc quan, kiên cường. “Ngôi sao trong đêm không bao giờ tắt” – hình ảnh này tượng trưng cho niềm tin sắt đá, cho ý chí bền bỉ vượt qua mọi thử thách. Còn ngọn lửa hồng “bập bùng đỏ rực” trong đêm như tiếp thêm sức mạnh để người lính kiêu hãnh mà nói: “Chúng ta yêu nhau kiêu hãnh làm người”. Đó là khát vọng sống, là lòng tự hào được góp phần vào sự nghiệp giải phóng dân tộc, là sự kết tinh của tình yêu đôi lứa và lý tưởng cách mạng cao đẹp.


Tóm lại, qua bài thơ “Nhớ”, Nguyễn Đình Thi đã khắc hoạ chân thực và sâu sắc tâm trạng của người lính: nỗi nhớ da diết người yêu hòa quyện trong tình yêu Tổ quốc, làm nên sức mạnh tinh thần to lớn giúp họ vượt qua mọi gian nan thử thách. Bài thơ không chỉ là tiếng lòng của riêng người lính mà còn là tiếng nói chung của cả một thế hệ trẻ Việt Nam trong những năm tháng kháng chiến hào hùng.



Câu 1: Phương thức biểu đạt chính được tác giả sử dụng trong văn bản này là: Nghị luận


Câu 2: Văn bản trên bàn về vấn đề: Ý nghĩa và vai trò quan trọng của lao động trong cuộc sống con người và xã hội

Câu 3: Đây là những dẫn chứng cụ thể, gần gũi, dễ hiểu, cho thấy quy luật chung của tự nhiên: mọi sinh vật đều phải lao động để duy trì sự sống. Các bằng chứng này có tính thuyết phục cao, giúp người đọc dễ hình dung và đồng tình với quan điểm của tác giả.

Câu 4:

Câu: “Việc con người có cảm nhận được niềm vui trong lao động hay không sẽ có ý nghĩa lớn lao, quyết định cuộc đời của người đó hạnh phúc hay không.” đem đến cho em suy nghĩ rằng: Lao động không chỉ là nghĩa vụ hay trách nhiệm mà còn có thể là niềm vui và nguồn hạnh phúc. Khi con người yêu thích và tìm thấy ý nghĩa trong công việc của mình, họ sẽ cảm thấy cuộc sống trọn vẹn và có giá trị hơn. Ngược lại, nếu coi lao động là gánh nặng, người đó dễ cảm thấy mệt mỏi, chán nản và thiếu mục tiêu sống.

Câu 5: Một số bạn trẻ ngày nay lười biếng, chỉ muốn hưởng thụ, trông chờ vào sự hỗ trợ của gia đình mà không chịu học tập, rèn luyện hay làm việc nghiêm túc để tự lập và đóng góp cho xã hội.