

Trần Ngọc Anh
Giới thiệu về bản thân



































Trong dòng chảy không ngừng của cuộc sống hiện đại, khi công nghệ, khoa học và sự toàn cầu hóa đang len lỏi vào từng ngóc ngách của đời sống, thì việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống ngày càng trở nên quan trọng và cấp thiết. Văn hóa truyền thống không chỉ là cội nguồn của bản sắc dân tộc mà còn là sợi dây kết nối quá khứ với hiện tại, là nền tảng tinh thần vững chắc để con người định hình nhân cách, nuôi dưỡng tâm hồn và phát triển bền vững trong tương lai.
Văn hóa truyền thống bao gồm những phong tục, tập quán, lễ hội, trang phục, ẩm thực, kiến trúc, tín ngưỡng, ngôn ngữ... được hình thành và tích lũy qua nhiều thế hệ. Đó là kết tinh của lịch sử, trí tuệ và tâm hồn dân tộc. Trong xã hội hiện đại, con người có xu hướng hướng ngoại, tiếp cận với những giá trị mới, hiện đại và tiện nghi hơn. Điều đó là tất yếu và cần thiết để phát triển. Tuy nhiên, nếu không có sự chọn lọc và ý thức giữ gìn, các giá trị văn hóa truyền thống có nguy cơ mai một, thậm chí bị lãng quên.
Việc bảo vệ văn hóa truyền thống không có nghĩa là khước từ cái mới mà là biết trân trọng và phát huy những giá trị tốt đẹp của quá khứ trong hiện tại. Một đất nước không thể phát triển bền vững nếu đánh mất cội nguồn văn hóa của mình. Những nét đẹp như tiếng mẹ đẻ, trang phục truyền thống, lễ hội dân gian, trò chơi dân gian, phong tục tập quán... cần được bảo tồn như một phần không thể thiếu của bản sắc dân tộc. Khi giới trẻ ngày càng ít nói tiếng Việt chuẩn, ít tham gia vào các sinh hoạt văn hóa truyền thống, ưa chuộng văn hóa ngoại lai mà không hiểu sâu sắc văn hóa dân tộc – đó là lúc chúng ta cần lên tiếng.
Trong bối cảnh hiện nay, việc gìn giữ văn hóa truyền thống cần được thực hiện từ nhiều phía. Gia đình và nhà trường cần giáo dục học sinh về lịch sử, nguồn cội và văn hóa dân tộc. Truyền thông và các phương tiện hiện đại nên đẩy mạnh việc quảng bá những giá trị truyền thống theo cách hấp dẫn, dễ tiếp cận. Nhà nước cần có chính sách bảo tồn di sản văn hóa, hỗ trợ nghệ nhân dân gian và gìn giữ các làng nghề truyền thống. Mỗi cá nhân cũng cần có ý thức tự hào, học hỏi và thực hành những giá trị văn hóa truyền thống trong cuộc sống hàng ngày, từ cách ăn mặc, giao tiếp đến việc tham gia các hoạt động văn hóa cộng đồng.
Gìn giữ văn hóa truyền thống chính là giữ gìn hồn cốt dân tộc, là khẳng định bản sắc trong một thế giới đa dạng và không ngừng biến đổi. Trong đời sống hiện đại hôm nay, việc giữ vững những giá trị truyền thống không chỉ thể hiện lòng biết ơn với tổ tiên mà còn là hành động có trách nhiệm với thế hệ mai sau. Bởi lẽ, một dân tộc mất đi bản sắc văn hóa cũng như cây bị bật rễ – không thể đứng vững trước giông bão thời đại.
Trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính, nhân vật “em” hiện lên là hình ảnh người con gái quê mang vẻ đẹp mộc mạc, giản dị và giàu nét truyền thống. Ban đầu, “em” gắn bó với những giá trị chân quê: áo cánh nâu, yếm lụa đào, mái tóc thề, và nết ăn nói dịu dàng, thùy mị. Tuy nhiên, theo thời gian, “em” bắt đầu thay đổi – ăn mặc hiện đại hơn, nhuộm răng, bôi môi, búi tóc theo kiểu thành thị. Những thay đổi ấy khiến “hương đồng gió nội” – biểu tượng cho vẻ đẹp nguyên sơ, trong sáng – “bay đi ít nhiều”. Qua đó, Nguyễn Bính không chỉ thể hiện nỗi tiếc nuối trước sự thay đổi của người con gái mà còn ngầm gửi gắm thái độ trân trọng với vẻ đẹp truyền thống, mộc mạc của làng quê Việt Nam. Nhân vật “em” không chỉ là hình bóng người con gái cụ thể, mà còn là biểu tượng cho sự giao thoa giữa cũ và mới, truyền thống và hiện đại trong xã hội. Qua hình tượng ấy, bài thơ khơi gợi suy ngẫm về việc giữ gìn bản sắc văn hóa giữa dòng chảy đổi thay.
Thông điệp của bài thơ Chân quê (Nguyễn Bính):
Hãy trân trọng vẻ đẹp giản dị, thuần khiết và chân chất của con người, đặc biệt là người con gái quê; đừng đánh mất bản sắc truyền thống vì những hào nhoáng bên ngoài.
Biện pháp tu từ: Ẩn dụ và hoán dụ.
Tác dụng: Gợi vẻ đẹp chân quê, mộc mạc của người con gái; thể hiện sự thay đổi và nỗi tiếc nuối của người nói khi vẻ đẹp ấy dần phai nhạt.
Tác giả liệt kê hình ảnh yếm lụa sồi, áo tứ thân, khăn mỏ quạ, quần nái đen để miêu tả về sự chân chất, giản dị đúng chất thôn quê ngày xưa của cô gái và liệt kê hình ảnh khăn nhung, quần lĩnh, áo cài khuy bấm để miêu tả sự thay đổi của nhân vật “em”.
Theo em, Chân quê có nghĩa là miêu tả tính chân thực thật thà của người miền quê. Họ tuy ăn học không nhiều nhưng họ có một tấm lòng nhân hậu cao cả và họ cũng sống rất tình cảm, họ chia sẻ cho nhau những bữa ăn,thức uống hàng ngày. Đấy chính là bản chất của những người thôn quê vừa thật thà lại còn chất phát.
thể thơ lục bát