

Nguyễn Thị Hồng Quyên
Giới thiệu về bản thân



































Trong dòng chảy không ngừng của xã hội hiện đại, với sự phát triển mạnh mẽ của khoa học, công nghệ và hội nhập quốc tế, đời sống con người ngày càng phong phú và đa dạng. Tuy nhiên, cũng chính trong hoàn cảnh ấy, nhiều giá trị văn hóa truyền thống – những tinh hoa hun đúc qua bao thế hệ – đang đứng trước nguy cơ mai một. Việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống không chỉ là trách nhiệm mà còn là nhu cầu thiết yếu để mỗi dân tộc khẳng định bản sắc riêng, giữ vững cội nguồn trong thời đại toàn cầu hóa.
Văn hóa truyền thống là kết tinh của lịch sử, là hồn cốt của một dân tộc. Đó có thể là tiếng nói, trang phục, lễ hội, phong tục tập quán, lối sống, nghệ thuật dân gian… Những giá trị ấy được ông cha ta bồi đắp, truyền lại qua từng thế hệ như một phần không thể thiếu trong đời sống tinh thần của con người. Chúng không chỉ thể hiện bản sắc riêng biệt của mỗi quốc gia, vùng miền mà còn tạo nên sự gắn kết cộng đồng, giáo dục con người về đạo lý, lòng yêu nước và tự hào dân tộc.
Tuy nhiên, trong bối cảnh hiện đại, văn hóa truyền thống đang bị lấn át bởi những trào lưu ngoại lai, sự thực dụng và lối sống nhanh, tiện lợi. Nhiều bạn trẻ dần thờ ơ với những giá trị xưa cũ, thay vào đó là sự chạy theo các xu hướng mới. Lễ hội truyền thống bị thương mại hóa, phong tục cổ bị đơn giản hóa, trang phục truyền thống ít được sử dụng, ngôn ngữ dân tộc cũng có nguy cơ bị pha tạp… Điều đáng buồn là không ít người coi việc giữ gìn truyền thống là lạc hậu, cứng nhắc, từ đó dễ dàng đánh mất những giá trị tốt đẹp vốn đã từng là niềm tự hào dân tộc.
Trước thực trạng đó, việc bảo vệ và phát huy giá trị văn hóa truyền thống cần được xem là một nhiệm vụ cấp thiết và lâu dài. Trước hết, mỗi cá nhân cần nâng cao ý thức về vai trò của truyền thống trong đời sống. Đó có thể là việc mặc áo dài trong các dịp lễ, tham gia các hoạt động văn hóa dân gian, giữ gìn tiếng Việt trong sáng, hay đơn giản là trân trọng những bữa cơm gia đình truyền thống. Bên cạnh đó, nhà trường cần đẩy mạnh giáo dục văn hóa truyền thống thông qua các môn học, hoạt động ngoại khóa để giúp thế hệ trẻ hiểu và yêu những giá trị của dân tộc mình. Các cấp chính quyền cần có chính sách bảo tồn, phục dựng và phát huy giá trị di sản văn hóa; đồng thời kết hợp hài hòa giữa yếu tố truyền thống và hiện đại trong phát triển du lịch, nghệ thuật, truyền thông…
Gìn giữ văn hóa truyền thống không có nghĩa là khước từ cái mới, mà là biết chọn lọc, tiếp thu tinh hoa của thời đại trên nền tảng bản sắc riêng. Một dân tộc biết gìn giữ truyền thống là một dân tộc có bản lĩnh, có chiều sâu văn hóa và có sức mạnh nội sinh để phát triển bền vững.
Tóm lại, trong xã hội hiện đại hôm nay, gìn giữ và bảo vệ văn hóa truyền thống không chỉ là việc làm cần thiết mà còn là cách mỗi người khẳng định căn cước dân tộc. Hãy bắt đầu từ những hành động nhỏ nhất, bởi mỗi cá nhân chính là một “người gìn giữ ký ức” cho tương lai văn hóa dân tộc.
Nhân vật “em” trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính là hình tượng tiêu biểu cho sự giao thoa giữa truyền thống và hiện đại, phản ánh những đổi thay trong lối sống và thẩm mỹ của người phụ nữ nông thôn xưa. Em là cô gái quê vốn gắn bó với hình ảnh dịu dàng, mộc mạc trong chiếc áo tứ thân, yếm lụa, khăn mỏ quạ – những biểu tượng của vẻ đẹp chân chất, thuần hậu. Tuy nhiên, sau một lần “đi tỉnh về”, em đã thay đổi: khoác lên mình chiếc khăn nhung, quần lĩnh, áo cài khuy bấm – những trang phục mang hơi hướng thị thành hiện đại. Sự thay đổi ấy tuy không sai, nhưng lại khiến “anh” – người trân quý vẻ đẹp truyền thống – hụt hẫng và lo ngại. Qua đó, Nguyễn Bính không chỉ thể hiện nỗi tiếc nuối trước sự phai nhạt của chất quê mà còn gửi gắm mong muốn giữ gìn những giá trị bản sắc văn hóa dân tộc. Nhân vật “em” vì thế không chỉ là một cô gái cụ thể, mà còn là biểu tượng cho lớp người trẻ trước ngã rẽ giữa cái mới và cái cũ, giữa hội nhập và gìn giữ truyền thống.
Bài thơ gửi gắm nỗi tiếc nuối và khát khao gìn giữ vẻ đẹp mộc mạc, chân chất của con người và cuộc sống nơi thôn quê, đồng thời phản ánh mối lo về sự mai một của những giá trị truyền thống trước làn sóng đô thị hóa, hiện đại hóa.
biện pháp tu từ
Ẩn dụ: “Hương đồng gió nội” là hình ảnh ẩn dụ cho những vẻ đẹp mộc mạc, bình dị của quê hương – nơi gắn bó với tuổi thơ, với cội nguồn của mỗi con người Hoán dụ: Cụm “hương đồng gió nội” cũng có thể được hiểu như một hoán dụ chỉ những giá trị truyền thống, bản sắc quê hương
Nhân hóa: “Bay đi ít nhiều” khiến cho “hương đồng gió nội” mang tính chất của một sinh thể, có thể tan biến hoặc thay đổi, tạo cảm giác tiếc nuối.
Câu thơ thể hiện một nỗi niềm man mác, nuối tiếc về sự phai nhạt dần của những giá trị quê hương trong lòng người khi xa quê, khi sống giữa phố thị. Hình ảnh “hương đồng gió nội bay đi ít nhiều” gợi nên sự thay đổi âm thầm, lặng lẽ của tâm hồn – khi con người ngày càng xa rời cội nguồn, bản sắc quê hương cũng dần bị mai một. Qua đó, câu thơ thức tỉnh tình yêu quê hương, nhắc nhở mỗi người cần trân trọng, giữ gìn những gì bình dị, nguyên sơ đã nuôi dưỡng tâm hồn mình từ thuở ấu thơ.
yếm lụa sồi, áo tứ thân, khăn mỏ quạ, quần nái đen để miêu tả về sự chân chất, giản dị đúng chất thôn quê ngày xưa của cô gái và liệt kê hình ảnh khăn nhung, quần lính, áo cài khuy bấm để miêu tả sự thay đổi của nhân vật em
chân quê chính là vẻ đẹp mộc mạc, bình dị của vùng thôn quê. Đó là sự chân thật trong lối sống bình dị, giản đơn của người dân quê đó là sự chân chất, thật thà, thẳng thắn, hồn nhiên, trong sáng, không chút vụ lợi, tăm tối của người dân quê
bài thơ trên được viết theo thể thơ lục bát