

Trịnh Ngọc Cường
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1: Bài làm
Bài thơ “Bến đò ngày mưa” gợi lên một cảm hứng chủ đạo thấm đẫm nỗi buồn lặng lẽ và vẻ đẹp mộc mạc của cuộc sống thôn quê trong những ngày mưa dầm. Qua những hình ảnh bình dị như hàng tre rũ rượi, bụi chuối bơ phờ, con thuyền đậu trơ vơ hay quán hàng vắng khách, tác giả đã khéo léo khắc họa một không gian đầy tĩnh lặng, cô liêu. Cơn mưa không chỉ là hiện tượng thời tiết mà còn như một phông nền để tô đậm tâm trạng buồn man mác, hiu hắt của con người và cảnh vật nơi bến đò. Chủ đề của bài thơ là vẻ đẹp trầm mặc của một bức tranh quê trong mưa – nơi mà cuộc sống diễn ra chậm rãi, lặng lẽ nhưng vẫn ẩn chứa sự gắn bó thân thương, gần gũi. Qua đó, người đọc có thể cảm nhận được sự đồng điệu giữa thiên nhiên và con người, cũng như một nỗi buồn nhẹ nhàng, sâu lắng – thứ cảm xúc rất đặc trưng trong thơ ca lãng mạn Việt Nam giai đoạn đầu thế kỷ XX. Bài thơ không chỉ miêu tả cảnh vật mà còn gợi lên cả hồn quê.
Câu 2: Bài làm
Quê hương là nơi giản dị mà thiêng liêng, luôn khơi gợi trong lòng mỗi con người những cảm xúc sâu lắng và chân thành. Dù đi đâu, làm gì, quê hương vẫn là nơi lưu giữ những ký ức đầu đời, là điểm tựa tinh thần không thể thay thế trong suốt hành trình trưởng thành của mỗi người.
Trước hết, quê hương là nơi chôn nhau cắt rốn, nơi ta lớn lên trong tình yêu thương của gia đình, tình làng nghĩa xóm. Những mái nhà tranh, con đường đất đỏ, hàng cây râm mát… trở thành một phần không thể phai mờ trong ký ức tuổi thơ. Chính những trải nghiệm ấy đã bồi đắp nên tính cách, tâm hồn và nhân cách của mỗi người.
Không chỉ là nơi lưu giữ kỷ niệm, quê hương còn là nguồn gốc của cội nguồn, văn hóa và truyền thống dân tộc. Mỗi vùng quê đều mang trong mình nét đẹp riêng – từ phong tục, tập quán đến ngôn ngữ, lối sống. Yêu quê hương chính là biểu hiện cụ thể của lòng biết ơn và tự hào dân tộc, là động lực để con người sống có trách nhiệm, không ngừng phấn đấu để làm rạng danh nơi mình sinh ra.
Đối với người xa quê, nỗi nhớ quê hương luôn thường trực, trở thành sợi dây vô hình gắn kết họ với cội nguồn. Dù đi xa đến đâu, người ta vẫn đau đáu hướng về quê mẹ, bởi nơi đó có gia đình, có ký ức và tình yêu sâu nặng không thể thay thế.
Tóm lại, quê hương có ý nghĩa vô cùng to lớn trong cuộc đời mỗi con người. Đó không chỉ là nơi bắt đầu mà còn là chốn bình yên để trở về. Biết yêu, trân trọng và giữ gìn những giá trị của quê hương chính là cách mỗi người khẳng định bản sắc và bồi đắp cho tâm hồn mình thêm sâu sắc, nhân văn.
Câu 1: Bài thơ trên là thể thơ 8 chữ
Câu 2: Đề tài: Bài thơ miêu tả khung cảnh bến đò trong một ngày mưa – một hình ảnh bình dị trong đời sống nông thôn Việt Nam.
Câu 3: Biện pháp tu từ nhân hóa – ví dụ như hình ảnh “chuối bơ phờ, tre rũ rượi”, khiến cho cảnh vật như mang tâm trạng con người, góp phần gợi nên cảm giác lặng lẽ, u buồn và thấm đẫm nỗi cô đơn trong khung cảnh ngày mưa.
Câu 4: Hình ảnh miêu tả bến đò ngày mưa:
- Tre rũ rượi, chuối bơ phờ, sông trôi rào rạt.
- Thuyền đậu trơ vơ, quán hàng vắng khách, bác lái hút thuốc, bà hàng ho sặc.
- Người đi chợ đội thúng, đường lội vắng người.
→ Cảm nhận: Những hình ảnh ấy tạo nên một bức tranh tĩnh lặng, hiu quạnh và đầy chất thơ, gợi lên cảm giác bình dị mà man mác buồn, rất đặc trưng cho nông thôn Việt Nam trong ngày mưa.
Câu 5.
Tâm trạng, cảm xúc gợi lên:
Bài thơ gợi cảm xúc trầm lắng, cô đơn và một chút buồn man mác. Đồng thời, nó cũng thể hiện sự thấu cảm, gần gũi với cuộc sống dân dã, bình yên nơi làng quê.