Trần Kim Dung

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Trần Kim Dung
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

câu1:

Mark Twain đã từng nói rằng: “Hai mươi năm sau bạn sẽ hối hận vì những gì bạn đã không làm hơn là những gì bạn đã làm.” Câu nói là lời nhắc nhở sâu sắc về việc sống hết mình và dám dấn thân trong cuộc đời. Con người thường sợ hãi trước những thay đổi, ngại bước ra khỏi vùng an toàn vì lo lắng thất bại. Thế nhưng, chính sự do dự ấy lại khiến ta bỏ lỡ nhiều cơ hội quý giá để trưởng thành, để theo đuổi đam mê và khẳng định giá trị bản thân. Những sai lầm nếu có sẽ trở thành bài học, nhưng điều chưa từng thử lại để lại trong lòng ta nỗi tiếc nuối khôn nguôi. Cuộc sống chỉ thực sự có ý nghĩa khi ta dám đối mặt với thử thách, mạnh mẽ theo đuổi ước mơ. Hãy “nhổ neo”, bước ra khỏi sự an toàn quen thuộc để khám phá thế giới, để sống trọn vẹn và không phải hối tiếc. Chỉ khi dám dấn thân, ta mới thật sự được sống và trưởng thành.

Câu2:

Bài làm:


Nhân vật người mẹ trong đoạn trích “Trở về” của Thạch Lam là hình ảnh xúc động về tình mẫu tử chân thành, hy sinh và đầy bao dung. Bà là người phụ nữ nghèo, tần tảo nuôi con khôn lớn, luôn âm thầm lo lắng, dõi theo con dù bị con trai – Tâm – lạnh nhạt, thờ ơ. Sáu năm xa cách, dù Tâm không một lời hỏi han, không hồi âm thư từ, bà vẫn lặng lẽ sống trong hy vọng được gặp lại con. Khi Tâm về, bà không trách móc, chỉ nghẹn ngào xúc động thốt lên: “Con đã về đấy ư?”, rồi rơi nước mắt vì quá mừng tủi. Dù con trai đã thay đổi, sống vô tâm và xa lạ, bà vẫn dịu dàng săn sóc, hỏi han con từng chút một, lo cho con từng việc nhỏ nhặt. Khi Tâm đưa tiền, bà cụ “run run đỡ lấy gói bạc, rơm rớm nước mắt” – không phải vì vật chất, mà vì tình cảm thiêng liêng. Qua nhân vật này, Thạch Lam đã khắc họa hình tượng người mẹ Việt Nam xưa: giản dị, chịu thương chịu khó, giàu đức hy sinh và luôn sống vì con. Tình mẹ ấy khiến người đọc không khỏi xúc động, xót xa và suy ngẫm về trách nhiệm, đạo hiếu của người làm con. Dù cuộc sống đổi thay, tình mẫu tử vẫn luôn là điểm tựa thiêng liêng không gì thay thế. Tác phẩm là lời nhắn nhủ nhẹ nhàng nhưng sâu sắc: đừng để quá muộn mới nhận ra giá trị của những người luôn âm thầm yêu thương ta.



Thạch Lam là một cây bút xuất sắc trong nhóm Tự lực văn đoàn – một nhóm văn học nổi tiếng trong nền văn học Việt Nam giai đoạn 1930–1945. Ông sinh năm 1910 tại Hà Nội, tên khai sinh là Nguyễn Tường Vinh, sau đổi là Nguyễn Tường Lân và dùng bút danh Thạch Lam. Dù cuộc đời ngắn ngủi, ông đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc qua những tác phẩm nhẹ nhàng, tinh tế nhưng đầy chất nhân văn.


Tác phẩm của Thạch Lam không có cốt truyện ly kỳ, gay cấn mà thường hướng tới cuộc sống đời thường, bình dị. Ông đặc biệt quan tâm tới số phận những con người nghèo khổ, bé nhỏ, trong đó nổi bật là hình ảnh người phụ nữ trong xã hội cũ – những người chịu nhiều thiệt thòi, đau khổ nhưng vẫn giàu lòng nhân hậu và khát vọng sống. Điều đó cho thấy một tấm lòng nhân ái, một trái tim đồng cảm và trắc ẩn sâu sắc của Thạch Lam đối với cuộc sống xung quanh.


Lối viết của Thạch Lam mang đậm chất trữ tình, hướng nội. Ông không miêu tả sự kiện mà chú trọng khơi gợi cảm xúc, khai thác thế giới nội tâm nhân vật một cách tinh tế và sâu sắc. Ngôn ngữ văn chương của ông nhẹ nhàng, trong sáng, giàu hình ảnh và nhạc điệu, tạo nên một phong cách riêng biệt, khó lẫn với bất kỳ ai cùng thời. Những rung động mỏng manh, những cảm giác mong manh trong từng tác phẩm như chạm đến trái tim người đọc.


Một số tác phẩm tiêu biểu của Thạch Lam như Hai đứa trẻ, Gió lạnh đầu mùa, Dưới bóng hoàng lan đã trở thành những áng văn đẹp của văn học Việt Nam. Văn Thạch Lam giúp người đọc sống chậm lại, suy ngẫm và biết trân trọng những điều bình dị trong cuộc sống.

Câu 1. Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích là nghị luận kết hợp với tự sự và miêu tả.


Câu 2. Hai lối sống mà con người đã từng đôi lần trải qua được tác giả nêu trong đoạn trích là:


Lối sống thụ động, khước từ sự vận động, tìm quên trong giấc ngủ, an toàn trong vẻ ngoan ngoãn, bỏ quên khát khao, bế tắc trong tháng ngày chật hẹp. Đây là lối sống trì trệ, không dám đối mặt với thử thách và khát vọng của bản thân.


Lối sống tích cực, chủ động, hướng tới trải nghiệm, dám đối mặt với khó khăn, vươn tới những điều mới mẻ, không ngừng vận động và phát triển. Đây là lối sống năng động, hướng tới sự hoàn thiện bản thân và vươn tới những mục tiêu cao cả.


Câu 3. Nghệ thuật so sánh trong những câu văn: "Sông như đời người. Và sông phải chảy. Như tuổi trẻ phải hướng ra biển rộng." có tác dụng:


Tạo ra hình ảnh giàu sức gợi, giúp người đọc dễ dàng hình dung và cảm nhận được ý nghĩa sâu sắc của câu văn. Sự so sánh giữa dòng sông và đời người, giữa dòng chảy của sông và sự phát triển của tuổi trẻ đã làm nổi bật lên quy luật vận động không ngừng của cuộc sống.


Làm cho bài viết thêm sinh động, hấp dẫn, dễ hiểu và dễ nhớ. Những hình ảnh so sánh cụ thể, gần gũi với đời sống đã giúp người đọc dễ dàng tiếp nhận thông điệp mà tác giả muốn truyền tải.


Nhấn mạnh thông điệp về sự cần thiết phải sống tích cực, chủ động, không ngừng vươn lên trong cuộc sống. Hình ảnh dòng sông chảy ra biển rộng tượng trưng cho khát vọng vươn tới những điều tốt đẹp, hoàn thiện bản thân.


Câu 4. "Tiếng gọi chảy đi sông ơi" trong câu văn: "Không thể thế bởi mỗi ngày ta phải bước đi như nghe trong mình tiếng gọi chảy đi sông ơi." thể hiện tiếng gọi của khát vọng, của bản năng sống, của sự thôi thúc phải không ngừng vươn lên, phát triển và hoàn thiện bản thân. Đó là tiếng gọi thúc đẩy con người vượt qua sự trì trệ, thụ động, hướng tới một cuộc sống ý nghĩa và trọn vẹn hơn. Nó là lời nhắc nhở về trách nhiệm của mỗi người đối với cuộc đời mình.


Câu 5. Thông điệp rút ra từ đoạn trích: Con người cần sống tích cực, chủ động, không ngừng vận động và phát triển bản thân, hướng tới những mục tiêu cao cả, không nên trì trệ, thụ động, để cuộc sống trôi qua một cách vô nghĩa. Hãy sống trọn vẹn, mạnh mẽ và hướng tới tương lai tươi sáng.