

Đinh Thị Ánh Ngân
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1:
Nhân vật Bê-li-cốp trong truyện ngắn “Người trong bao” là hiện thân của sự bảo thủ và nỗi sợ hãi. Bê-li-cốp luôn cố gắng tạo ra một “cái bao” để bảo vệ mình khỏi thế giới bên ngoài, từ cách ăn mặc kỳ dị với áo bành tô, giày cao su, ô dù bất kể thời tiết, đến lối sống khép kín, ngại giao tiếp. Thậm chí, đến những vật dụng cá nhân như đồng hồ, dao gọt bút chì cũng được cất giữ cẩn thận trong bao. Chính lối sống thu mình đó đã khiến Bê-li-cốp trở nên cô đơn, lạc lõng và ám ảnh bởi những quy tắc, thông tư cứng nhắc. Nỗi sợ hãi thường trực trong Bê-li-cốp không chỉ kìm hãm sự phát triển của bản thân mà còn lan tỏa sự ngột ngạt, khó chịu đến những người xung quanh. Sự xuất hiện của Bê-li-cốp khiến cả trường học và thị trấn trở nên e dè, sợ hãi, không dám đổi mới, sáng tạo. Qua nhân vật Bê-li-cốp, Chekhov đã phê phán lối sống hèn nhát, đồng thời cảnh báo về sự nguy hiểm của những “người trong bao” đối với sự tiến bộ của xã hội.
Câu 2:
Trong dòng chảy không ngừng của cuộc đời, mỗi chúng ta đều tự tạo dựng cho mình một "vùng an toàn" riêng - nơi trú ngụ của sự ổn định, quen thuộc và ít rủi ro. Nơi ấy có thể là công việc lặp đi lặp lại mỗi ngày, là những mối quan hệ êm đềm không sóng gió, hay đơn giản chỉ là những thói quen cố hữu khó lòng thay đổi. Tuy nhiên, liệu việc mãi mãi ẩn mình trong "vùng an toàn" có thực sự là lựa chọn khôn ngoan? Phải chăng, để thực sự trưởng thành, để vươn tới những đỉnh cao mới, mỗi cá nhân cần dũng cảm bước ra khỏi "vùng an toàn", đối diện với những thử thách và khám phá những tiềm năng ẩn sâu bên trong?
Trước hết, cần phải hiểu rõ "vùng an toàn" là gì? Đó không chỉ đơn thuần là một không gian vật chất hữu hình, mà còn là một trạng thái tâm lý, một phạm vi hành vi và suy nghĩ mà ở đó, con người cảm thấy thoải mái, tự tin và kiểm soát được mọi thứ. Nó bao gồm những thói quen hàng ngày, những công việc quen thuộc, những mối quan hệ êm đềm và những suy nghĩ, hành vi đã được định hình. Ví dụ, một nhân viên văn phòng ngày ngày đến công ty làm những công việc quen thuộc, không dám thử sức mình vào những dự án mới; một sinh viên chỉ học những môn mình giỏi, ngại đối diện với những môn học khó; hay một người chỉ giao tiếp với những người có chung sở thích, né tránh những cuộc trò chuyện với những người có quan điểm khác biệt.Vậy, điều gì đã khiến chúng ta "mắc kẹt" trong "vùng an toàn"? Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến tình trạng này. Trước hết, đó là sự sợ hãi. Chúng ta sợ thất bại, sợ bị từ chối, sợ những điều mới mẻ và không chắc chắn. Sự sợ hãi này khiến chúng ta chùn bước trước những cơ hội, không dám thử sức mình vào những lĩnh vực mới. Thứ hai, đó là sự thiếu tự tin. Chúng ta nghi ngờ khả năng của bản thân, không tin rằng mình có thể làm được những điều lớn lao. Sự thiếu tự tin này khiến chúng ta dễ dàng bỏ cuộc khi gặp khó khăn, không dám theo đuổi ước mơ của mình. Bên cạnh đó, không thể phủ nhận sự ảnh hưởng của sự thoải mái và lười biếng. Khi đã quen với cuộc sống ổn định, chúng ta thường có xu hướng hài lòng với hiện tại, không muốn thay đổi, không muốn cố gắng hơn nữa. Cuối cùng, áp lực từ xã hội cũng là một yếu tố quan trọng. Chúng ta sợ bị đánh giá, chỉ trích nếu làm điều gì khác biệt, không đi theo "lối mòn" mà xã hội đã vạch ra.Thế nhưng, việc mãi mãi "ẩn mình" trong "vùng an toàn" sẽ dẫn đến những hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Trước hết, nó kìm hãm sự phát triển của cá nhân. Khi không có cơ hội học hỏi, trải nghiệm và khám phá những điều mới mẻ, chúng ta sẽ không thể phát huy hết tiềm năng của bản thân, không thể trở thành những người tốt hơn. Thứ hai, nó làm mất đi sự sáng tạo. Khi không dám thử nghiệm, không dám đổi mới, chúng ta sẽ trở nên thụ động, nhàm chán và đánh mất khả năng sáng tạo vốn có. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến sự nghiệp mà còn ảnh hưởng đến cả cuộc sống cá nhân. Bên cạnh đó, việc "mắc kẹt" trong "vùng an toàn" còn khiến chúng ta bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt đẹp trong cuộc sống. Chúng ta có thể hối tiếc khi nhìn lại, nhận ra rằng mình đã không dám nắm bắt những cơ hội để thay đổi cuộc đời. Và cuối cùng, cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên đơn điệu, tẻ nhạt, thiếu đi những trải nghiệm thú vị và những kỷ niệm đáng nhớ.Vậy, làm thế nào để chúng ta có thể bước ra khỏi "vùng an toàn"? Trước hết, chúng ta cần thay đổi tư duy. Hãy nhận thức được tầm quan trọng của việc bước ra khỏi "vùng an toàn", coi đó là cơ hội để phát triển bản thân, khám phá những điều mới mẻ và làm cho cuộc sống trở nên ý nghĩa hơn. Thứ hai, hãy đặt mục tiêu rõ ràng. Xác định những điều mình muốn đạt được, những kỹ năng mình muốn học hỏi, những lĩnh vực mình muốn khám phá. Khi có mục tiêu rõ ràng, chúng ta sẽ có thêm động lực và sự quyết tâm để vượt qua khó khăn. Tiếp theo, hãy bắt đầu từ những bước nhỏ. Không cần phải thay đổi mọi thứ ngay lập tức, hãy bắt đầu từ những việc nhỏ, từ những thử thách vừa sức. Ví dụ, hãy thử một món ăn mới, tham gia một câu lạc bộ mới, hoặc đơn giản chỉ là trò chuyện với một người lạ. Bên cạnh đó, hãy học hỏi từ người khác. Tìm kiếm những người đã thành công nhờ dám bước ra khỏi "vùng an toàn" để học hỏi kinh nghiệm, lắng nghe lời khuyên của họ. Và cuối cùng, hãy chấp nhận thất bại. Thất bại là một phần tất yếu của cuộc sống. Thay vì sợ hãi thất bại, hãy coi đó là một bài học để rút kinh nghiệm và tiếp tục cố gắng.Nhìn ra thế giới, chúng ta có thể thấy vô vàn tấm gương về những người đã thành công nhờ dám nghĩ, dám làm, dám đổi mới. Những nhà khoa học đã không ngừng nghiên cứu, thử nghiệm để mang đến những phát minh vĩ đại cho nhân loại; những doanh nhân đã không ngại khó khăn, gian khổ để xây dựng những đế chế kinh doanh hùng mạnh; hay những nghệ sĩ đã không ngừng sáng tạo, phá vỡ những giới hạn để mang đến những tác phẩm nghệ thuật độc đáo. Tất cả họ đều có một điểm chung: đó là sự dũng cảm bước ra khỏi "vùng an toàn", đối diện với những thử thách và theo đuổi đam mê của mình.
Bước ra khỏi "vùng an toàn" là một hành trình không hề dễ dàng, đòi hỏi sự dũng cảm, kiên trì và nỗ lực không ngừng. Tuy nhiên, đó là con đường duy nhất để chúng ta khám phá tiềm năng bản thân, mở rộng tầm nhìn và đạt được những thành công lớn lao trong cuộc sống. Hãy dũng cảm bước ra khỏi "vùng an toàn", đón nhận những thử thách và khám phá những điều kỳ diệu đang chờ đợi phía trước! Đừng để sự sợ hãi và sự thoải mái kìm hãm bạn, hãy để khát vọng và đam mê dẫn lối bạn đến những đỉnh cao mới!
Câu 1:
Phương thức biểu đạt chính: tự sự
Câu 2:
Nhân vật trung tâm: Bê-li-cốp
Câu 3:
-Ngôi kể: thứ nhất
-Tác dụng:
+Tạo sự gần gũi, chân thực: Người đọc cảm nhận được câu chuyện một cách trực tiếp thông qua lời kể của nhân chứng.
+Thể hiện rõ thái độ, cảm xúc của người kể: Người kể có thể bày tỏ quan điểm, đánh giá về nhân vật và sự việc, giúp người đọc hiểu sâu hơn về ý đồ của tác giả.
Câu 4:
-Những chi tiết miêu tả chân dung nhân vật Bê-li-cốp:
+Luôn đi giày cao su, cầm ô, mặc áo bành tô ấm cốt bông, kể cả khi thời tiết đẹp.
+Đồ vật gì cũng để trong bao: ô để trong bao, đồng hồ quả quýt để trong bao da hươu, dao nhỏ cũng đặt trong bao.
+Luôn giấu mặt sau cổ áo bành tô bẻ đứng lên, đeo kính râm, mặc áo bông chần, lỗ tai nhét bông, ngồi xe thì cho kéo mui lên.
-Nhan đề “Người trong bao” được đặt vì:
+Miêu tả đúng đặc điểm nổi bật nhất của Bê-li-cốp: luôn thu mình vào trong một cái “bao” để ngăn cách với thế giới bên ngoài.
+“Cái bao” không chỉ là vật chất (giày cao su, ô, áo bành tô…) mà còn là tinh thần (thói quen ca ngợi quá khứ, thái độ sợ hãi hiện tại, cách sống khép kín…).
+Nhan đề mang ý nghĩa biểu tượng: Bê-li-cốp là hình ảnh đại diện cho những người có lối sống thu mình, sợ hãi mọi thứ, trốn tránh
Câu 5:
Đoạn trích “Người trong bao” mang đến nhiều bài học sâu sắc:
+Phê phán lối sống khép kín, ích kỷ, chỉ biết giữ mình, thờ ơ với xã hội.
+Cảnh báo về tác hại của lối sống đó đối với sự phát triển của cá nhân và cộng đồng.
+Khuyến khích mọi người sống cởi mở, hòa nhập, tích cực tham gia vào các hoạt động xã hội, dám nghĩ, dám làm, dám chịu trách nhiệm.
+Bài học về sự cần thiết phải đấu tranh với những thói quen xấu, những tư tưởng lạc hậu để xây dựng một xã hội văn minh, tiến bộ.
Câu 1:
Truyện ngắn trong đoạn trích thể hiện rõ nét cuộc sống khắc nghiệt của người nông dân nghèo thông qua nhân vật Bào. Là một đứa trẻ mồ côi, Bào phải làm thuê cho gia đình thằng Quyên, con nhà giàu, để trả nợ cho mẹ mình. Sự đối lập giàu nghèo được thể hiện rõ qua mối quan hệ giữa hai nhân vật, nơi Bào luôn phải chấp nhận sự sai bảo và áp bức từ mẹ thằng Quyên. Hình ảnh con chim vàng, với vẻ đẹp rực rỡ, không chỉ là ước mơ tự do mà còn là biểu tượng cho sự hi vọng mà Bào khát khao. Tuy nhiên, trong nỗ lực bắt chim để chiều lòng cậu chủ, Bào không chỉ đối mặt với nguy hiểm mà còn rơi vào bế tắc khi bị mẹ thằng Quyên mắng mỏ, thậm chí làm tổn thương cả bản thân. Cái chết của con chim, cùng với cú ngã đau đớn của Bào, tượng trưng cho sự tàn nhẫn của xã hội phong kiến, nơi mà sinh mạng con người bị xem nhẹ. Tác giả đã khéo léo gợi lên nỗi đau mất mát và khát vọng tự do, đồng thời phê phán sâu sắc bất công xã hội, từ đó khắc họa một bức tranh chân thực về số phận người lao động nghèo khó.em
Câu 2:
Tình yêu thương, một khái niệm trừu tượng nhưng lại vô cùng cụ thể trong từng hành động, từng cử chỉ, là một phần không thể thiếu của cuộc sống con người. Nó không chỉ là cảm xúc giữa những người yêu nhau, mà còn là sợi dây liên kết giữa các thành viên trong gia đình, bạn bè, đồng nghiệp, và thậm chí là giữa con người với con người trong xã hội. Tình yêu thương mang đến ý nghĩa sâu sắc, làm phong phú đời sống tinh thần và góp phần xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn.
Trước hết, tình yêu thương là nguồn động lực mạnh mẽ giúp con người vượt qua khó khăn, thử thách. Khi đối diện với nghịch cảnh, sự quan tâm, sẻ chia từ những người xung quanh có thể tiếp thêm sức mạnh, giúp ta vững tin vào bản thân và tương lai. Tình yêu thương tạo ra một môi trường an toàn, nơi con người có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc, chia sẻ gánh nặng và tìm kiếm sự giúp đỡ. Nó giúp ta nhận ra rằng mình không đơn độc trên con đường đời, và luôn có những người sẵn sàng ủng hộ, đồng hành cùng ta.Trong gia đình, tình yêu thương là nền tảng để xây dựng một tổ ấm hạnh phúc. Cha mẹ yêu thương con cái bằng sự hy sinh, che chở, dạy dỗ. Con cái yêu thương cha mẹ bằng sự kính trọng, hiếu thảo, quan tâm. Tình yêu thương giữa các thành viên tạo nên một không gian ấm áp, nơi mọi người cảm thấy được yêu thương, được chấp nhận và được thuộc về. Gia đình là nơi ta tìm thấy sự bình yên, là điểm tựa vững chắc để ta đối diện với những sóng gió của cuộc đời.Ngoài ra, tình yêu thương còn là chất keo kết nối các thành viên trong cộng đồng. Sự quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau giữa những người hàng xóm, đồng nghiệp, bạn bè tạo nên một môi trường sống thân thiện, hòa đồng. Tình yêu thương thúc đẩy con người hành động vì lợi ích chung, bảo vệ môi trường, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Nó giúp ta nhận ra rằng mỗi người đều có trách nhiệm đóng góp vào sự phát triển của xã hội, và cùng nhau xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn.Tuy nhiên, tình yêu thương không phải lúc nào cũng dễ dàng thể hiện. Đôi khi, ta gặp khó khăn trong việc diễn đạt cảm xúc, hoặc bị rào cản bởi sự khác biệt về quan điểm, lối sống. Trong những trường hợp như vậy, sự thấu hiểu, cảm thông và tôn trọng lẫn nhau là vô cùng quan trọng. Hãy lắng nghe, chia sẻ và cố gắng đặt mình vào vị trí của người khác để hiểu được suy nghĩ, cảm xúc của họ. Đừng ngại thể hiện tình yêu thương bằng những hành động nhỏ bé, chân thành, bởi đôi khi một lời động viên, một cái ôm hay một nụ cười cũng có thể mang đến niềm vui và sự ấm áp cho người khác.
Tóm lại, tình yêu thương là một giá trị vô cùng quan trọng trong cuộc sống. Nó mang đến niềm vui, hạnh phúc, sự bình yên và ý nghĩa cho mỗi người. Hãy trân trọng và nuôi dưỡng tình yêu thương trong trái tim mình, lan tỏa nó đến những người xung quanh, và cùng nhau xây dựng một xã hội tốt đẹp, nhân văn.
Câu 1:
Phương thức biểu đạt: Tự sự kết hợp miêu tả.
Câu 2:
Tình huống truyện: Bào đi tìm con chim vàng bị chết.
Câu 3:
Ngôi kể: Ngôi thứ ba
Tác dụng:
-Giúp người kể đứng ngoài câu chuyện để quan sát một cách khách quan.
-Đồng thời có thể trình bày toàn bộ diễn biến và tâm trạng của nhiều nhân vật, tạo sự rõ ràng, dễ hiểu và giúp người đọc dễ dàng đồng cảm với sự việc.
Câu 4:
Chi tiết “Mắt Bào chập chờn thấy bàn tay mẹ thằng Quyên thò xuống. Tay Bào với tới, với mãi, với mãi nhưng cũng chẳng với được ai.” thể hiện rõ sự ngờ vực, nỗ lực cuối cùng của Bào để cứu lấy con chim vàng của mình. Hình ảnh này biểu đạt sự tuyệt vọng, đau thương tột cùng khi đối diện với cái chết. Chi tiết còn gợi lên sự khó khăn trong việc chấp nhận mất mát, hồi hộp mong chờ phép màu nhưng rồi bất lực.
Câu 5:
Nhân vật Bào là một cậu bé nghèo khổ, phải đi ở đợ để trả nợ cho gia đình. Bào hiền lành, thật thà và cố gắng làm theo yêu cầu của người lớn, dù phải đối mặt với nguy hiểm. Qua nhân vật Bào, tác giả Nguyễn Quang Sáng thể hiện sự cảm thông sâu sắc đối với những đứa trẻ nghèo khổ, bị áp bức, bóc lột trong xã hội cũ. Đồng thời, tác giả cũng phê phán sự vô cảm, ích kỷ của những người giàu có, chỉ biết đến lợi ích cá nhân mà không quan tâm đến người khác.