ĐẶNG THÁI HƯNG

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của ĐẶNG THÁI HƯNG
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

1 Tiếng Việt là một ngôn ngữ giàu và đẹp, cần được gìn giữ. Sự trong sáng của tiếng Việt biểu hiện qua một số phương diện. Đầu tiên, tiếng Việt có hệ thống chuẩn mực, quy tắc chung về phát âm, chữ viết, về dùng từ, đặt câu, về cấu tạo lời nói, bài văn… Tiếp đến, sự trong sáng của tiếng Việt trước hết bộc lộ ở chính hệ thống các chuẩn mực và quy tắc chung, ở sự tuân thủ các chuẩn mực và quy tắc đó. Nói hoặc viết đúng chuẩn mực, đúng quy tắc của tiếng Việt sẽ đảm bảo được sự trong sáng của lời nói. Ngược lại, nói hoặc biết sai quy tắc, sai chuẩn mực là không trong sáng. Sự trong sáng của tiếng Việt không cho phép pha tạp, lai căng, nghĩa là không cho phép sử dụng tùy tiện, không cần thiết những yếu tố của ngôn ngữ khác. Tuy nhiên, nếu trong tiếng Việt không có yếu tố nào đó để biểu hiện thì có thể vay mượn từ tiếng nước ngoài. Sự vay mượn như thế thường diễn ra ở mọi ngôn ngữ và là cần thiết vì nó làm phong phú cho từng ngôn ngữ. Sự trong sáng của tiếng Việt còn được biểu hiện ở tính văn hóa, lịch sự của lời nói. Nói năng thô tục, thiếu văn hóa, bất lịch sự tức là làm cho tiếng Việt mất đi vẻ trong sáng vốn có của nó. Sự trong sáng là một phẩm chất của tiếng Việt. Bởi vậy, mỗi người Việt Nam cần góp phần giữ gìn sự trong sáng qua cách sử dụng tiếng Việt sao cho đúng đắn, phù hợp với hoàn cảnh sử dụng.

2Bài thơ “Tiếng Việt của chúng mình trẻ lại trước xuân” của Phạm Văn Tình là một bản hòa ca rộn ràng, tươi mới ngợi ca vẻ đẹp của tiếng Việt – một phần hồn cốt thiêng liêng của dân tộc – trong không khí rạo rực của mùa xuân đất nước. Qua bài thơ, tác giả không chỉ thể hiện niềm tự hào sâu sắc mà còn là tình yêu da diết với tiếng mẹ đẻ – thứ ngôn ngữ kết tinh từ lịch sử, văn hóa, truyền thống và tâm hồn Việt.

Ngay từ nhan đề, bài thơ đã tạo ra một liên tưởng thú vị: tiếng Việt như một thực thể sống động, có thể “trẻ lại” trong sắc xuân tươi mới. Cách dùng từ “trẻ lại” thể hiện quan niệm của tác giả về sự sống động, dẻo dai và khả năng thích nghi kỳ diệu của tiếng Việt trước sự vận động không ngừng của thời đại. Trong bài thơ, tiếng Việt hiện lên đầy phong phú, giàu nhạc điệu và biểu cảm, có thể “bén rễ, đâm chồi”, có thể “bay xa” và lan tỏa muôn nơi.

Phạm Văn Tình đã sử dụng nhiều hình ảnh gần gũi và so sánh sinh động để khắc họa vẻ đẹp muôn màu của tiếng Việt: khi dịu dàng như lời ru mẹ, khi hóm hỉnh trong lời ăn tiếng nói dân gian, khi hùng tráng trong lời thơ kháng chiến. Tiếng Việt không chỉ là công cụ giao tiếp, mà là linh hồn, là “chất men” nuôi dưỡng tinh thần Việt.

Không chỉ dừng lại ở việc ca ngợi, tác giả còn gửi gắm thông điệp về trách nhiệm gìn giữ, trân trọng và làm giàu tiếng Việt – nhất là trong bối cảnh hội nhập, toàn cầu hóa.

Tóm lại, “Tiếng Việt của chúng mình trẻ lại trước xuân” không chỉ là một bản thơ ngợi ca ngôn ngữ dân tộc, mà còn là lời nhắc nhở tha thiết về việc giữ gìn giá trị truyền thống giữa nhịp sống hiện đại. Bài thơ đem đến niềm tin vào sức sống mãnh liệt và vẻ đẹp trường tồn của tiếng Việt trong lòng mỗi người dân đất Việt.

1 Tiếng Việt là một ngôn ngữ giàu và đẹp, cần được gìn giữ. Sự trong sáng của tiếng Việt biểu hiện qua một số phương diện. Đầu tiên, tiếng Việt có hệ thống chuẩn mực, quy tắc chung về phát âm, chữ viết, về dùng từ, đặt câu, về cấu tạo lời nói, bài văn… Tiếp đến, sự trong sáng của tiếng Việt trước hết bộc lộ ở chính hệ thống các chuẩn mực và quy tắc chung, ở sự tuân thủ các chuẩn mực và quy tắc đó. Nói hoặc viết đúng chuẩn mực, đúng quy tắc của tiếng Việt sẽ đảm bảo được sự trong sáng của lời nói. Ngược lại, nói hoặc biết sai quy tắc, sai chuẩn mực là không trong sáng. Sự trong sáng của tiếng Việt không cho phép pha tạp, lai căng, nghĩa là không cho phép sử dụng tùy tiện, không cần thiết những yếu tố của ngôn ngữ khác. Tuy nhiên, nếu trong tiếng Việt không có yếu tố nào đó để biểu hiện thì có thể vay mượn từ tiếng nước ngoài. Sự vay mượn như thế thường diễn ra ở mọi ngôn ngữ và là cần thiết vì nó làm phong phú cho từng ngôn ngữ. Sự trong sáng của tiếng Việt còn được biểu hiện ở tính văn hóa, lịch sự của lời nói. Nói năng thô tục, thiếu văn hóa, bất lịch sự tức là làm cho tiếng Việt mất đi vẻ trong sáng vốn có của nó. Sự trong sáng là một phẩm chất của tiếng Việt. Bởi vậy, mỗi người Việt Nam cần góp phần giữ gìn sự trong sáng qua cách sử dụng tiếng Việt sao cho đúng đắn, phù hợp với hoàn cảnh sử dụng.

2Bài thơ “Tiếng Việt của chúng mình trẻ lại trước xuân” của Phạm Văn Tình là một bản hòa ca rộn ràng, tươi mới ngợi ca vẻ đẹp của tiếng Việt – một phần hồn cốt thiêng liêng của dân tộc – trong không khí rạo rực của mùa xuân đất nước. Qua bài thơ, tác giả không chỉ thể hiện niềm tự hào sâu sắc mà còn là tình yêu da diết với tiếng mẹ đẻ – thứ ngôn ngữ kết tinh từ lịch sử, văn hóa, truyền thống và tâm hồn Việt.

Ngay từ nhan đề, bài thơ đã tạo ra một liên tưởng thú vị: tiếng Việt như một thực thể sống động, có thể “trẻ lại” trong sắc xuân tươi mới. Cách dùng từ “trẻ lại” thể hiện quan niệm của tác giả về sự sống động, dẻo dai và khả năng thích nghi kỳ diệu của tiếng Việt trước sự vận động không ngừng của thời đại. Trong bài thơ, tiếng Việt hiện lên đầy phong phú, giàu nhạc điệu và biểu cảm, có thể “bén rễ, đâm chồi”, có thể “bay xa” và lan tỏa muôn nơi.

Phạm Văn Tình đã sử dụng nhiều hình ảnh gần gũi và so sánh sinh động để khắc họa vẻ đẹp muôn màu của tiếng Việt: khi dịu dàng như lời ru mẹ, khi hóm hỉnh trong lời ăn tiếng nói dân gian, khi hùng tráng trong lời thơ kháng chiến. Tiếng Việt không chỉ là công cụ giao tiếp, mà là linh hồn, là “chất men” nuôi dưỡng tinh thần Việt.

Không chỉ dừng lại ở việc ca ngợi, tác giả còn gửi gắm thông điệp về trách nhiệm gìn giữ, trân trọng và làm giàu tiếng Việt – nhất là trong bối cảnh hội nhập, toàn cầu hóa.

Tóm lại, “Tiếng Việt của chúng mình trẻ lại trước xuân” không chỉ là một bản thơ ngợi ca ngôn ngữ dân tộc, mà còn là lời nhắc nhở tha thiết về việc giữ gìn giá trị truyền thống giữa nhịp sống hiện đại. Bài thơ đem đến niềm tin vào sức sống mãnh liệt và vẻ đẹp trường tồn của tiếng Việt trong lòng mỗi người dân đất Việt.