

Nguyễn Đỗ Quỳnh Chi
Giới thiệu về bản thân



































bài làm
“ Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”.
Mỗi lần nghe câu thơ đó, em đều nhớ đến mẹ của mình. Mẹ là người đã vất vả thai nghén sinh ra em, luôn yêu thương, che chở cho các con. Tình yêu và công ơn trời biển của mẹ, không bao giờ em có thể đền đáp được. Câu chuyện “ Sự tích hoa cúc trắng” là một trong những câu chuyện hay nói về lòng hiếu thảo của con cái đối với mẹ mà em rất xúc động mỗi khi đọc. Đạo làm con của cô bé là tấm gương sáng để thế hệ trẻ chúng em noi theo.
Chuyện kể rằng, xưa kia có một gia đình nghèo gồm hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, cuộc sống của họ bình yên trong một ngôi nhà nhỏ. Người mẹ hằng ngày tần tảo làm lụng để nuôi con. Người con thì cũng hiếu thảo, biết vâng lời mẹ và chăm chỉ học hành.
Một ngày kia, người mẹ bỗng lâm bệnh nặng, mặc dù người con rất thương mẹ, chạy chữa biết bao thầy lang giỏi trong vùng cũng không chữa khỏi cho mẹ. Cô bé buồn lắm, ngày ngày đều cầu phúc cho mẹ. Thương mẹ, người con quyết tâm đi tìm thầy nơi khác về chữa bệnh. Người con đi mãi, qua bao nhiêu làng mạc, núi sông, ăn đói mặc rách vẫn không nản lòng.
Đến một hôm, khi đi ngang qua một ngôi chùa, cô bé xin nhà sư trụ trì được vào thắp hương cầu phúc cho mẹ. Lời cầu xin của cô khiến trời nghe cũng phải nhỏ lệ, đất nghe cũng cúi mình. Lời cầu xin đó đến tai đức Phật từ bi, người cảm thương tấm lòng hiếu thảo đó của cô bé nên đã tự mình hoá thân thành một nhà sư. Nhà sư đi ngang qua chùa và tặng cô bé một bông hoa trắng rồi nói :
- Bông hoa này là biểu tượng của sự sống, là bông hoa chứa đựng niềm hi vọng, là ước mơ của loài người, là thần dược để chữa bệnh cho mẹ con, con hãy mang nó về chăm sóc. Nhưng phải nhớ rằng, cứ mỗi năm sẽ có một cánh hoa rụng đi và bông hoa có bao nhiêu cánh thì mẹ con chỉ sống được bấy nhiêu năm. Nói rồi nhà sư biến mất.
Cô bé nhận bông hoa, cảm tạ Đức Phật, lòng cô rất đỗi vui mừng. Nhưng khi đếm những cánh hoa lòng cô bé bỗng buồn trở lại khi biết rằng bông hoa chỉ có năm cánh, nghĩa là mẹ cô chỉ sống được thêm với cô có năm năm nữa.
Thương mẹ quá, cô bé nghĩ ra một cách, cô liền liều xé nhỏ những cánh hoa ra thành nhiều cánh nhỏ, nhiều đến khi không còn đếm được bông hoa có bao nhiêu cánh nữa. Nhờ đó mà mẹ cô bé đã khỏi bệnh và sống rất lâu bên người con hiếu thảo của mình.
Bông hoa trắng với vô số cánh nhỏ đó đã trở thành biểu tượng của sự sống, là ước mơ trường tồn, là sự hiếu thảo của người con đối với mẹ, là khát vọng chữa lành mọi bệnh tật cho mẹ của người con. Ngày nay, bông hoa đó được người đời gọi là hoa cúc trắng.
Qua câu chuyện “ Sự tích hoa cúc trắng”, em thấy không phải nhờ bông hoa thần mà chính tấm lòng hiếu thảo của cô bé đã tạo ra kì tích cứu sống mẹ của mình, Nếu không có sự hiếu thảo thì đã không thể cảm động trời xanh và được Đức Phật ra tay cứu giúp. Đây cũng là lời răn dạy đối với tất cả những người con, hãy luôn kính trọng và hiếu thảo đối với cha mẹ của mình.
“ Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không”
a. Chủ ngữ :những đứa trẻ trong xóm.
Vị ngữ: xúm lại chỗ cây đa đầu làng chơi trò trốn tìm.
b. CHủ ngữ : những dòng sáp nóng.
Vị ngữ : đã bắt đầu chảy ra, lăn dài theo thân nến.
Dâu hai chấm trong câu trên có tác dụng là báo hiệu bộ phận đứng sau nó là lời giải thích cho bộ phận đúng trước.
“Tôn sư trọng đạo” không chỉ là vấn đề đạo đức mà còn là một truyền thống văn hóa vô cùng tốt đẹp của nhân dân ta. Vậy ta hiểu như thế nào về truyền thống đã có từ lâu đời này? “Tôn sư” ở đây chỉ sư tôn trọng, kính yêu người làm nghề dạy học, “trọng đạo” là coi trọng những chuẩn mực đạo đức, những đạo lý làm người. Con người không ai tự nhiên đạt được thành công mà họ đều phải trải qua thời gian nỗ lực, cố gắng thành công, mà họ đều phải trải qua thời gian nỗ lực, cố gắng rất nhiều và người có công to lớn trong việc giúp ta có thêm kiến thức chính là những người thầy luôn âm thầm dõi theo từng bước đi của ta.Vì thế, khi ta đến được con đường vinh quang thì hãy luôn ghi nhớ công ơn của thầy cô và đền đáp lại thật xứng đáng. Không chỉ dừng ở việc ta lễ phép, kính trọng thầy cô mà ta cần thực hiện tốt những lời thầy cô dạy, chăm chỉ rèn luyện để trở thành công dân tốt. Khi đó, không chỉ riêng ta cảm thấy vui mà những người dạy dỗ ta còn vui hơn gấp trăm lần vì họ đã đào tạo được thế hệ tương lai có ích cho xã hội. Dù phải đứng trước bao nhiêu khó khăn của cuộc sống, những người thầy, người cô vẫn đang ngày đêm lo lắng, nghiền ngẫm để truyền thụ cho học sinh những tri thức quý giá nhất, vậy thì họ rất xứng đáng được mọi người kính trọng và ghi nhớ công ơn. Việt Nam ta đã chọn ngày 20-11 hằng năm làm ngày nhà giáo Việt Nam, ngày này cũng là dịp để học sinh bày tỏ tình cảm, tấm lòng của mình cho thầy cô. “Tôn sư trọng đạo” là một truyền thống đạo đức vô cùng tốt đẹp của dân tộc ta, nó còn thể hiện ở việc những người được thế hệ trước truyền nghề dù có đi đến bất kì nơi đâu thì trong sâu thẳm tâm thức của họ đề có sự biết ơn, ghi lòng tạc dạ công lao của các bậc tiền bối – những người sáng lập ra nghề và truyền lại cho họ. Truyền thống quý báu trên cần được quan tâm đặc biệt và để đạt được điều đó thì mỗi người cần chăm chỉ học tập, tu dưỡng đạo đức, luôn sống trọn nghĩa đúng như câu: “Nhất tự vi sư bán tự vi sư”.
a. Bằng một số ống tre, nứa thô sơ, người dân Tây Nguyên đã làm ra cây đàn trưng có âm thanh thánh thót như tiếng chim hót, tiếng suối reo...
b. Bên bờ sông, những con đò đang cập bến.
Bài làm
Trong thế giới động vật muôn màu, có rất nhiều loại vật thú vị và đáng yêu nhưng em thích nhất là những chú rùa. Biết được sở thích của em nên cuối tuần mẹ thường đưa hai chị em đến thăm “ Nông Trại Sắc Màu”. Ở đó, em được thoả thích ngắm nhìn và vui đùa cùng chú rùa Nu, một trong những con vật đang được nuôi tại nông trại. Nu đã trở thành người bạn thân thiết của em vào mỗi dịp cuối tuần.
Chú rùa Nu có dáng vẻ thật đặc biệt và dễ thương. Nhìn từ xa, chú ta hệt như một cái bát tô di động. Toàn thân Nu là một màu xanh lá tươi mát. Đầu chú tròn trịa như một quả trứng gà, với cặp mắt óng ánh như đeo kính. Chiếc mai của chú cứng ngắc, có bao gờ nổi rõ, một gờ ở chính giữa và hai gờ ở hai bên, trông như một chiếc ghế được làm từ gỗ vừa chắc chắn vừa bóng bẩy. Cứ mỗi khi gặp nguy hiểm là chú rùa lại chui gọn mình vào trong cái mai chắc chắn đó và không ai có thể xâm phạm được. Điểm nhấn thú vị là Nu có đôi tai nhỏ xíu, màu đỏ nổi bật rất xinh xắn và đáng yêu. Cái đuôi màu hồng như một búp măng non, dài khoảng 3cm nhỏ gọn, đáng yêu vô cùng. Bốn chân của chú rùa rất mẫn cảm khi co lại, khi xoè ra.
Tuy chân của Nu ngắn nhưng rất khoẻ mạnh không chỉ giúp chú đi lại, bò trên mặt đất mà còn giúp chú bơi lội dễ dàng trong nước. Rùa bò tự do, nên thỉnh thoảng các cô chú ở đây cũng phải đi tìm. Lúc thì cạnh chiếc vại đựng nước, lúc thì thấy chú nằm gọn trong chiếc bao rơm. Cứ mỗi lần đến, em thường mang theo một ít giun hay con tôm nhỏ, cậu ta ăn một cách ngon lành nhìn thật đáng yêu biết bao. Bác Hằng ở nông trại là người trực tiếp chăm sóc những con vật. Bác kể, bác luôn dành thời gian đặc biệt hơn để chăm sóc cho Nu. Từ việc ăn, vệ sinh mai thật sạch và môi trường sống của chú. Để chú rùa phát triển khoẻ mạnh bác luôn đảm bảo nhiệt độ và ánh sáng phù hợp, đặc biệt vào những ngày rét buốt. Nghe bác kể em thấy tình cảm của các bác đối với những con vật nơi đây, đặc biệt với Nu rất chu đáo và cẩn thận. Ngắm nhìn sự chậm rãi và yên tĩnh của chú rùa không chỉ giúp em thư giãn tinh thần mà còn giúp em liên tưởng đến câu chuyện “ Rùa và Thỏ”, dạy em nhiều bài học quý giá về sự kiên nhẫn.
Hình ảnh chú rùa nhỏ bé và chậm chạp giúp em nhận ra rằng thế giới thiên nhiên bao la chứa đựng bao nhiêu điều kì diệu. Cuộc sống không phải lúc nào cũng cần vội vã chỉ cần chúng ta cố gắng, bền bỉ thì sẽ đạt được mục tiêu. Em rất yêu quý chú rùa, em mong một ngày nào đó sẽ được đón Nu về nhà để chăm sóc. Em mong chú sẽ sống thật khoẻ mạnh để mãi là người bạn nhỏ dễ thương của em.
Câu 5:
Sự việc khiến Quốc thay đổi suy nghĩ về Vân là Vân đã trực nhật thay cho Quốc.
Câu 6:
Nội dung chính của câu chuyện là Lớp trưởng lớp tôi” là câu chuyện kể về Vân - một cô bạn lớp trưởng tuy ban đầu không nhận được sự tin yêu từ thành viên trong lớp nhưng nhờ sự học giỏi, chăm chỉ, tâm lí, giúp đỡ bạn bè của mình mà Vân được mọi người yêu quý, khen ngợi mỗi khi nhắc đến.
câu 7:
vân là người học giỏi, chăm chỉ, tâm lí, hay giúp đỡ bạn bè.
Câu 8:
Đừng coi thường người khác qua cách nghĩ của mình.
Câu 9:
Câu sử dụng nhân hoá là: Hoà Bình đã chạy thẳng lên tận biên giới dưới sự “điều động” của tôi.
Đặt câu là : CHị cò chăm chỉ bắt cà trên ruộng để nươi đàn con thơ.
Giải :
1 m2m2 thì cần số gạch là :
4848 : 1212 = 44 (m2m2)
Sàn nhà hình chữ nhật có diện tích là :
77 x 55 = 3535 (m2m2)
Chú Tân Cần ít nhất số viên đá hoa loại đó là :
3535 x 44 = 140140 (viên)
Đáp số : 140140 viên
Sau bữa cơm, bố và em ngồi ở phòng khách xem đá bóng và ăn hoa quả. Bỗng bố quay sang hỏi em:
- Dạo này con học tốt chứ Chi?
Em vừa cười vừa vui vẻ trả lời:
- Dạ, thưa bố, con học vẫn tốt ạ, hôm qua, cô trả bài kiểm tra cuối kì con full 10 luôn.
Bố vừa xoa đầu em vừa nói:
- Vậy thì chắc chắn, kì này Chi của bố đạt học sinh xuất sắc rồi?
Em nhanh nhảu đáp:
- Dạ tất nhiên rồi bố. Điểm của con đứng thứ nhất lớp, bởi vì con là lớp trưởng mà!
Bố cười gật gù tỏ vẻ hài lòng vừa chỉ tay lên bằng khen - Những tờ giấy khen của ông nội và nói:
- Tốt lắm con, hai chúng ta cùng cố gắng giống ông nội con nhé. Chúng ta sẽ là những con người có ích cho xã hội.
Nhân hóa là biện pháp gọi hoặc tả con vật, đồ vật, cây cối,... bằng những từ vốn dùng để gọi hoặc tả con người nhằm làm cho thế giới con vật, đồ vật, cây cối trở nên gần gũi hơn với con người, sinh động, hấp dẫn hơn.