

Hoàng Thị Kim Phượng
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1. Từ phần đọc hiểu về hiện tượng "tiếc thương sinh thái", tôi nhận thấy việc bảo vệ môi trường không chỉ là trách nhiệm đối với các hệ sinh thái và sự tồn tại của các loài sinh vật khác, mà còn có tác động sâu sắc đến sức khỏe tinh thần và cảm xúc của con người. "Tiếc thương sinh thái" cho thấy sự mất mát và đau khổ mà con người phải gánh chịu khi chứng kiến sự suy thoái và hủy hoại của môi trường tự nhiên. Những cảm xúc tiêu cực này, đặc biệt ở thế hệ trẻ, cảnh báo về một tương lai bất ổn và đầy lo âu nếu chúng ta không hành động kịp thời. Việc bảo vệ môi trường không chỉ đơn thuần là bảo tồn vẻ đẹp tự nhiên hay các nguồn tài nguyên vật chất. Nó còn là bảo vệ sự bình yên trong tâm hồn, giảm thiểu những căng thẳng và lo lắng về tương lai. Một môi trường trong lành, đa dạng và ổn định sẽ mang lại cảm giác an toàn, thư thái và kết nối cho con người. Ngược lại, sự ô nhiễm, suy thoái và mất mát các hệ sinh thái sẽ gây ra những tổn thương tinh thần không nhỏ. Do đó, việc bảo vệ môi trường cần được xem là một nhiệm vụ cấp bách và toàn diện, không chỉ vì sự sống còn của hành tinh mà còn vì sức khỏe tinh thần và hạnh phúc của chính chúng ta và các thế hệ tương lai. Chúng ta cần hành động mạnh mẽ hơn nữa để giảm thiểu tác động tiêu cực lên môi trường, hướng tới một tương lai bền vững và hài hòa giữa con người và thiên nhiên.
Câu 2
Đọc "Nhàn" và "Thu ẩm", tự dưng thấy lòng mình chùng xuống một nỗi gì đó rất lạ. Chẳng phải buồn rười rượi, mà là một cái tĩnh lặng, một cái vắng vẻ cố tình chọn lấy. Hình như trong sâu thẳm mỗi người, ai cũng có một chút khát khao được "trốn" đi đâu đó, khỏi cái guồng quay hối hả của cuộc đời. Hai ông nhà thơ xưa, Nguyễn Trãi và Nguyễn Khuyến, đã tìm thấy chốn "trốn" ấy ở thiên nhiên, và vẽ nên hình ảnh những người ẩn sĩ rất riêng, rất tình. "Nhàn" cứ như một lời tự sự thản nhiên, không chút gợn sóng. Ông kể về cái thú vui "một mai, một cuốc, một cần câu" nhẹ nhàng như hơi thở. Chẳng cần ai hiểu cái "thơ thẩn" của ông, bởi cái vui thú ấy nó nằm ở bên trong, ở cái an nhiên tự tại khi được làm bạn với cỏ cây, với con cá. Cái "ta dại" ở đây nghe sao mà chân thật, như một cách nói vui về sự khác biệt giữa mình và "người khôn" cứ mãi bon chen. Cuộc sống cứ thế trôi đi theo mùa, "thu ăn măng trúc, đông ăn giá", chẳng cầu kỳ, chẳng đòi hỏi. Đến cả cái phú quý, thứ mà bao người mơ ước, trong mắt ông cũng nhẹ tựa "chiêm bao". Đọc "Nhàn", thấy một người an phận, tìm được niềm vui trong những điều giản dị nhất, một sự lựa chọn bình yên đến lạ. Còn "Thu ẩm" của Nguyễn Khuyến lại mang một nỗi buồn man mác, thấm vào từng cảnh vật. Cái "trời thu xanh ngắt mấy tầng cao" sao mà vời vợi, cô liêu. Cái "cần trúc lơ phơ gió hắt hiu" khẽ khàng như một tiếng thở dài. Cả mặt nước biếc cũng phủ một lớp "khói phủ" mờ ảo, như che giấu một nỗi niềm. Người ẩn sĩ ở đây "độc ẩm một mình", không một bóng bạn bè. Cái cô đơn ấy không hẳn là cay đắng, mà dường như là một sự hòa mình vào cái tĩnh lặng của mùa thu. Bóng trăng trở thành người bạn, chia sẻ cái "tiêu điều" của cảnh vật và có lẽ cả lòng người. Đọc "Thu ẩm", thấy một tâm hồn nhạy cảm, tìm đến thiên nhiên như một sự đồng điệu, một nơi để trút bỏ những nỗi niềm khó nói. Nếu "Nhàn" là một bức tranh tươi sáng về sự hòa mình vào thiên nhiên, tìm thấy niềm vui trong cuộc sống giản dị, thì "Thu ẩm" lại là một gam màu trầm hơn, nơi thiên nhiên trở thành nơi trú ẩn của một tâm hồn có chút cô đơn nhưng vẫn trân trọng vẻ đẹp của cảnh vật. Cả hai hình tượng người ẩn sĩ đều đẹp, đều đáng trân trọng. Họ không trốn tránh cuộc đời một cách tiêu cực, mà tìm về với một thế giới khác, nơi tâm hồn được tự do, được là chính mình. Có lẽ, trong cuộc sống hiện đại đầy ồn ào này, đọc lại những vần thơ xưa về người ẩn sĩ, ta lại thấy một chút ghen tị với cái "nhàn" của Nguyễn Trãi và cái "ẩm" của Nguyễn Khuyến. Đôi khi, ta cũng muốn được "một mai, một cuốc, một cần câu", hoặc đơn giản chỉ là ngồi một mình ngắm trăng thu, để lòng mình lắng lại giữa bộn bề lo toan. Hình ảnh người ẩn sĩ xưa vẫn cứ sống mãi trong lòng người đọc, như một lời nhắc nhở về một lối sống khác, một cách tìm về với chính mình giữa thiên nhiên bao la.
Câu 1. Theo bài viết trên, hiện tượng tiếc thương sinh thái là gì? Hiện tượng tiếc thương sinh thái là nỗi đau khổ hoặc những mất mát về sinh thái mà con người hoặc đã trải qua, hoặc là tin rằng đang ở phía trước. Câu 2. Bài viết trên trình bày thông tin theo trình tự nào? Bài viết trình bày thông tin theo trình tự: * Giới thiệu và định nghĩa: Bắt đầu bằng việc giới thiệu khái niệm "tiếc thương sinh thái" và định nghĩa nó. * Nguồn gốc và sự xuất hiện: Đề cập đến thời điểm khái niệm này xuất hiện và các nhà khoa học đã nghiên cứu về nó. * Giải thích và làm rõ: Phân tích sâu hơn về bản chất của tiếc thương sinh thái, bao gồm cả những mất mát đã xảy ra và những lo ngại về tương lai. * Ví dụ và nghiên cứu: Đưa ra các ví dụ cụ thể về những cộng đồng bị ảnh hưởng (người Inuit, người bản địa ở Brazil) và các nghiên cứu khoa học (nghiên cứu của Caroline Hickman) để minh họa cho hiện tượng này. * Tác động tâm lý: Nhấn mạnh đến tác động tâm lý của biến đổi khí hậu, đặc biệt là đối với trẻ em và thanh thiếu niên. * Kết luận và thông điệp: Đưa ra những nhận xét về mức độ nghiêm trọng của vấn đề và sự cần thiết phải thấu hiểu, chấp nhận những cảm xúc liên quan đến biến đổi khí hậu. Câu 3. Tác giả đã sử dụng những bằng chứng nào để cung cấp thông tin cho người đọc? Tác giả đã sử dụng những bằng chứng sau để cung cấp thông tin: * Định nghĩa: Đưa ra định nghĩa rõ ràng về "tiếc thương sinh thái". * Nghiên cứu khoa học: Trích dẫn các nghiên cứu của Ashlee Cunsolo và Neville R. Ellis, cũng như nghiên cứu của Caroline Hickman. * Ví dụ thực tế: Cung cấp ví dụ về trải nghiệm của người Inuit ở Bắc Canada và người bản địa ở Amazon để minh họa cho hiện tượng tiếc thương sinh thái. * Thống kê: Đưa ra số liệu thống kê từ nghiên cứu của Caroline Hickman về mức độ lo lắng và cảm xúc tiêu cực của trẻ em và thanh thiếu niên liên quan đến biến đổi khí hậu. * Dẫn chứng: Tham khảo ý kiến của các nhà khoa học và các nghiên cứu đã được công bố. Câu 4. Anh/chị nhận xét về cách tiếp cận vấn đề biến đổi khí hậu của tác giả trong văn bản? Tôi nhận thấy cách tiếp cận vấn đề biến đổi khí hậu của tác giả trong văn bản rất toàn diện và sâu sắc. Tác giả không chỉ tập trung vào các khía cạnh khoa học hay môi trường mà còn đi sâu vào tác động tâm lý và cảm xúc mà biến đổi khí hậu gây ra cho con người, đặc biệt là thế hệ trẻ. Việc đưa ra khái niệm "tiếc thương sinh thái" giúp người đọc nhận thức được một khía cạnh khác, mang tính nhân văn và cảm xúc của vấn đề này. Các ví dụ và dẫn chứng cụ thể làm tăng tính thuyết phục và giúp người đọc dễ dàng đồng cảm và hình dung được những ảnh hưởng thực tế. Cách tiếp cận này nhấn mạnh rằng biến đổi khí hậu không chỉ là một mối đe dọa vật chất mà còn là một cuộc khủng hoảng tinh thần. Câu 5. Thông điệp sâu sắc nhất mà anh/chị nhận được từ bài viết trên là gì? Thông điệp sâu sắc nhất mà tôi nhận được từ bài viết là biến đổi khí hậu gây ra những tổn thương tâm lý sâu sắc và lan rộng, đặc biệt là ở thế hệ trẻ. Việc thừa nhận và thấu hiểu những cảm xúc tiêu cực như lo lắng, buồn bã, và bất lực ("tiếc thương sinh thái") là bước quan trọng đầu tiên để có thể đối diện và hành động một cách hiệu quả trước những thách thức của biến đổi khí hậu. Bài viết cũng ngầm kêu gọi sự quan tâm và hỗ trợ về mặt tinh thần cho những người đang phải chịu đựng những tác động tâm lý này.