Huỳnh Kim Mùi

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Huỳnh Kim Mùi
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1

Trong thời đại công nghệ phát triển như vũ bão hiện nay, trí tuệ nhân tạo (AI) đang dần len lỏi vào mọi ngóc ngách của đời sống con người. Tuy nhiên, việc con người ngày càng phụ thuộc vào công nghệ AI cũng đặt ra nhiều vấn đề đáng suy ngẫm. AI giúp tiết kiệm thời gian, tối ưu hoá công việc và hỗ trợ hiệu quả trong nhiều lĩnh vực như y tế, giáo dục, nông nghiệp, tài chính,… Nhưng mặt trái của sự phụ thuộc ấy là nguy cơ làm giảm khả năng tư duy, sáng tạo và kỹ năng sống của con người. Khi mọi việc đều trông chờ vào máy móc, con người dễ trở nên lười biếng, thụ động và thiếu linh hoạt trong xử lý tình huống. Thậm chí, một số người còn để AI quyết định thay cả những vấn đề mang tính đạo đức, nhân văn. Vì vậy, chúng ta cần tỉnh táo khi sử dụng công nghệ, xem AI là công cụ hỗ trợ chứ không phải là kẻ thay thế hoàn toàn. Con người nên làm chủ công nghệ, không để công nghệ điều khiển mình. Chỉ khi đó, AI mới thực sự là cánh tay nối dài của trí tuệ con người, chứ không phải là sợi dây trói buộc.

Câu 2

Văn bản Đừng chạm tay của Vũ Thị Huyền Trang là một bài viết ngắn nhưng mang thông điệp nhân văn sâu sắc về sự tôn trọng ranh giới cá nhân trong đời sống hiện đại. Với chất văn nhẹ nhàng, tinh tế, tác giả không chỉ nói về hành động cụ thể là “chạm tay” mà còn gửi gắm suy nghĩ sâu xa hơn về cách ứng xử giữa con người với con người – đó là sự thấu cảm, sự cẩn trọng và lòng tôn trọng dành cho nhau.


Nội dung văn bản xoáy sâu vào việc mỗi người đều có “ranh giới” riêng về cảm xúc, về tinh thần, và về thân thể. Có những tổn thương không đến từ lời nói hay hành động rõ ràng, mà xuất phát từ sự vô ý – từ một cái chạm tay không được cho phép. Bằng lối viết nhẹ nhàng mà sâu sắc, tác giả nhấn mạnh rằng yêu thương không đồng nghĩa với việc được quyền vượt qua giới hạn riêng tư của người khác. Thông điệp mà bài viết gửi gắm không chỉ phù hợp với từng cá nhân, mà còn góp phần xây dựng một xã hội văn minh – nơi con người biết tôn trọng sự khác biệt và không gian riêng của nhau.


Về nghệ thuật, tác phẩm nổi bật với cách sử dụng hình ảnh biểu tượng – “bàn tay” không chỉ mang nghĩa thực mà còn là hình ảnh ẩn dụ cho sự can thiệp, sự chạm đến những điều thuộc về riêng tư. Lối hành văn mềm mại, cảm xúc nhưng cũng đầy lý trí giúp tác giả truyền tải thông điệp một cách tự nhiên, không áp đặt mà khiến người đọc phải tự suy ngẫm.


Tóm lại, Đừng chạm tay không chỉ là một bài viết giàu tính nhân văn mà còn là lời nhắc nhở thầm lặng nhưng mạnh mẽ về sự tinh tế trong hành xử, đặc biệt trong một xã hội đang ngày càng đề cao giá trị cá nhân và quyền riêng tư như hôm nay.




Câu 1

Trong thời đại công nghệ phát triển như vũ bão hiện nay, trí tuệ nhân tạo (AI) đang dần len lỏi vào mọi ngóc ngách của đời sống con người. Tuy nhiên, việc con người ngày càng phụ thuộc vào công nghệ AI cũng đặt ra nhiều vấn đề đáng suy ngẫm. AI giúp tiết kiệm thời gian, tối ưu hoá công việc và hỗ trợ hiệu quả trong nhiều lĩnh vực như y tế, giáo dục, nông nghiệp, tài chính,… Nhưng mặt trái của sự phụ thuộc ấy là nguy cơ làm giảm khả năng tư duy, sáng tạo và kỹ năng sống của con người. Khi mọi việc đều trông chờ vào máy móc, con người dễ trở nên lười biếng, thụ động và thiếu linh hoạt trong xử lý tình huống. Thậm chí, một số người còn để AI quyết định thay cả những vấn đề mang tính đạo đức, nhân văn. Vì vậy, chúng ta cần tỉnh táo khi sử dụng công nghệ, xem AI là công cụ hỗ trợ chứ không phải là kẻ thay thế hoàn toàn. Con người nên làm chủ công nghệ, không để công nghệ điều khiển mình. Chỉ khi đó, AI mới thực sự là cánh tay nối dài của trí tuệ con người, chứ không phải là sợi dây trói buộc.

Câu 2

Văn bản Đừng chạm tay của Vũ Thị Huyền Trang là một bài viết ngắn nhưng mang thông điệp nhân văn sâu sắc về sự tôn trọng ranh giới cá nhân trong đời sống hiện đại. Với chất văn nhẹ nhàng, tinh tế, tác giả không chỉ nói về hành động cụ thể là “chạm tay” mà còn gửi gắm suy nghĩ sâu xa hơn về cách ứng xử giữa con người với con người – đó là sự thấu cảm, sự cẩn trọng và lòng tôn trọng dành cho nhau.


Nội dung văn bản xoáy sâu vào việc mỗi người đều có “ranh giới” riêng về cảm xúc, về tinh thần, và về thân thể. Có những tổn thương không đến từ lời nói hay hành động rõ ràng, mà xuất phát từ sự vô ý – từ một cái chạm tay không được cho phép. Bằng lối viết nhẹ nhàng mà sâu sắc, tác giả nhấn mạnh rằng yêu thương không đồng nghĩa với việc được quyền vượt qua giới hạn riêng tư của người khác. Thông điệp mà bài viết gửi gắm không chỉ phù hợp với từng cá nhân, mà còn góp phần xây dựng một xã hội văn minh – nơi con người biết tôn trọng sự khác biệt và không gian riêng của nhau.


Về nghệ thuật, tác phẩm nổi bật với cách sử dụng hình ảnh biểu tượng – “bàn tay” không chỉ mang nghĩa thực mà còn là hình ảnh ẩn dụ cho sự can thiệp, sự chạm đến những điều thuộc về riêng tư. Lối hành văn mềm mại, cảm xúc nhưng cũng đầy lý trí giúp tác giả truyền tải thông điệp một cách tự nhiên, không áp đặt mà khiến người đọc phải tự suy ngẫm.


Tóm lại, Đừng chạm tay không chỉ là một bài viết giàu tính nhân văn mà còn là lời nhắc nhở thầm lặng nhưng mạnh mẽ về sự tinh tế trong hành xử, đặc biệt trong một xã hội đang ngày càng đề cao giá trị cá nhân và quyền riêng tư như hôm nay.