

Huỳnh Gia Nghiệp
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1
Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ của em về việc con người phụ thuộc vào công nghệ Al.
Trong thời đại công nghệ số phát triển mạnh mẽ, trí tuệ nhân tạo (AI) ngày càng đóng vai trò quan trọng trong mọi lĩnh vực của cuộc sống. Tuy nhiên, việc con người quá phụ thuộc vào Al cũng đặt ra nhiều vấn đề đáng suy ngẫm. Al có thể giúp tiết kiệm thời gian, nâng cao hiệu suất lao động và hỗ trợ ra quyết định chính xác. Thế nhưng, khi con người dần dần lệ thuộc vào Al, khả năng tư duy độc lập, sáng tạo và xử lý tình huống thực tế có thể bị thui chột. Đặc biệt trong giáo dục và đời sống cá nhân, sự lệ thuộc quá mức dễ khiến con người trở nên thụ động, mất kết nối với thế giới thật. Vì vậy, Al nên được xem là công cụ hỗ trợ, không phải là sự thay thế hoàn toàn. Con người cần giữ vai trò trung tâm, làm chủ công nghệ thay vì bị công nghệ dẫn dắt. Sự cân bằng giữa khai thác Al và phát triển nội lực bản thân là chìa khóa để thích nghi hiệu quả với thời đại mới.
Câu 2
Dưới đây là bài văn nghị luận hoàn chỉnh khoảng 600 chữ, phân tích những nét đặc sắc về nội dung và nghệ thuật của bài thơ "Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang:
Đừng chạm tay" – một bài thơ nhẹ nhàng nhưng sâu sắc của Vũ Thị Huyền Trang – đã để lại trong lòng người đọc nhiều suy ngẫm về giá trị của ký ức, của quá khứ và con người trong dòng chảy hiện đại hóa. Bằng giọng thơ tinh tế và nhiều hình ảnh gợi cảm, bài thơ không chỉ là lời nhắc nhở mà còn là sự xót xa trước sự vô tình của con người đối với những điều từng thiêng liêng.
Về nội dung, bài thơ tái hiện hình ảnh một cụ già ngồi ở đầu con dốc – nơi từng gắn bó với ký ức của cụ, từng là một phần của quá khứ. Cụ già hiện lên như một biểu tượng của thời gian đã qua, của những gì cũ kỹ nhưng thiêng liêng. Những người khách đến nơi ấy lại thờ ơ, vô cảm. Họ hỏi đường nhưng không nhận ra ý nghĩa của con đường ấy, không hiểu dấu tay chỉ đường của cụ già. Họ đi qua trong vội vã, vô hồn, chẳng mang theo chút thông điệp hay tình cảm nào từ mảnh đất xưa.
Cái “đừng chạm tay” trong nhan đề và lời kết của bài thơ chính là một lời cảnh tỉnh: đừng vô tình làm xáo trộn, làm tổn thương đến những ký ức đã từng thiêng liêng trong lòng ai đó. Khi khách định nói gì với cụ già, họ nhận ra: “có lẽ / Đừng khuấy lên kí ức một người già” – một câu thơ như chạm đến tận đáy lòng người đọc, gợi nhắc chúng ta cần trân trọng quá khứ, dù đã cũ kỹ nhưng luôn chứa đựng giá trị nhân văn sâu sắc.
Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng hình ảnh ẩn dụ đặc sắc. Cụ già đại diện cho quá khứ, cho những ký ức xưa cũ đang bị lãng quên; còn những người khách là biểu tượng cho xã hội hiện đại, phát triển nhưng đôi khi vô cảm, hờ hững. Hình ảnh “những khối bê tông đồng cứng ánh nhìn” cho thấy sự lạnh lẽo, cứng nhắc của quá trình đô thị hóa – vốn khiến con người dần mất đi sự gắn kết với thiên nhiên, với lịch sử và truyền thống.
Ngôn ngữ thơ nhẹ nhàng, sâu lắng, đôi khi như lời thủ thỉ tâm tình. Cấu trúc thơ tự do, không gò bó trong vần điệu nhưng vẫn tạo nên nhịp điệu chậm rãi, phù hợp với nỗi tiếc nuối, hoài niệm. Giọng điệu giàu chất trữ tình cũng góp phần khơi dậy cảm xúc trong lòng người đọc, khiến họ không chỉ “đọc” mà còn “cảm” được từng hình ảnh, từng nhịp thơ.
Câu 1
Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ của em về việc con người phụ thuộc vào công nghệ Al.
Trong thời đại công nghệ số phát triển mạnh mẽ, trí tuệ nhân tạo (AI) ngày càng đóng vai trò quan trọng trong mọi lĩnh vực của cuộc sống. Tuy nhiên, việc con người quá phụ thuộc vào Al cũng đặt ra nhiều vấn đề đáng suy ngẫm. Al có thể giúp tiết kiệm thời gian, nâng cao hiệu suất lao động và hỗ trợ ra quyết định chính xác. Thế nhưng, khi con người dần dần lệ thuộc vào Al, khả năng tư duy độc lập, sáng tạo và xử lý tình huống thực tế có thể bị thui chột. Đặc biệt trong giáo dục và đời sống cá nhân, sự lệ thuộc quá mức dễ khiến con người trở nên thụ động, mất kết nối với thế giới thật. Vì vậy, Al nên được xem là công cụ hỗ trợ, không phải là sự thay thế hoàn toàn. Con người cần giữ vai trò trung tâm, làm chủ công nghệ thay vì bị công nghệ dẫn dắt. Sự cân bằng giữa khai thác Al và phát triển nội lực bản thân là chìa khóa để thích nghi hiệu quả với thời đại mới.
Câu 2
Dưới đây là bài văn nghị luận hoàn chỉnh khoảng 600 chữ, phân tích những nét đặc sắc về nội dung và nghệ thuật của bài thơ "Đừng chạm tay" của Vũ Thị Huyền Trang:
Đừng chạm tay" – một bài thơ nhẹ nhàng nhưng sâu sắc của Vũ Thị Huyền Trang – đã để lại trong lòng người đọc nhiều suy ngẫm về giá trị của ký ức, của quá khứ và con người trong dòng chảy hiện đại hóa. Bằng giọng thơ tinh tế và nhiều hình ảnh gợi cảm, bài thơ không chỉ là lời nhắc nhở mà còn là sự xót xa trước sự vô tình của con người đối với những điều từng thiêng liêng.
Về nội dung, bài thơ tái hiện hình ảnh một cụ già ngồi ở đầu con dốc – nơi từng gắn bó với ký ức của cụ, từng là một phần của quá khứ. Cụ già hiện lên như một biểu tượng của thời gian đã qua, của những gì cũ kỹ nhưng thiêng liêng. Những người khách đến nơi ấy lại thờ ơ, vô cảm. Họ hỏi đường nhưng không nhận ra ý nghĩa của con đường ấy, không hiểu dấu tay chỉ đường của cụ già. Họ đi qua trong vội vã, vô hồn, chẳng mang theo chút thông điệp hay tình cảm nào từ mảnh đất xưa.
Cái “đừng chạm tay” trong nhan đề và lời kết của bài thơ chính là một lời cảnh tỉnh: đừng vô tình làm xáo trộn, làm tổn thương đến những ký ức đã từng thiêng liêng trong lòng ai đó. Khi khách định nói gì với cụ già, họ nhận ra: “có lẽ / Đừng khuấy lên kí ức một người già” – một câu thơ như chạm đến tận đáy lòng người đọc, gợi nhắc chúng ta cần trân trọng quá khứ, dù đã cũ kỹ nhưng luôn chứa đựng giá trị nhân văn sâu sắc.
Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng hình ảnh ẩn dụ đặc sắc. Cụ già đại diện cho quá khứ, cho những ký ức xưa cũ đang bị lãng quên; còn những người khách là biểu tượng cho xã hội hiện đại, phát triển nhưng đôi khi vô cảm, hờ hững. Hình ảnh “những khối bê tông đồng cứng ánh nhìn” cho thấy sự lạnh lẽo, cứng nhắc của quá trình đô thị hóa – vốn khiến con người dần mất đi sự gắn kết với thiên nhiên, với lịch sử và truyền thống.
Ngôn ngữ thơ nhẹ nhàng, sâu lắng, đôi khi như lời thủ thỉ tâm tình. Cấu trúc thơ tự do, không gò bó trong vần điệu nhưng vẫn tạo nên nhịp điệu chậm rãi, phù hợp với nỗi tiếc nuối, hoài niệm. Giọng điệu giàu chất trữ tình cũng góp phần khơi dậy cảm xúc trong lòng người đọc, khiến họ không chỉ “đọc” mà còn “cảm” được từng hình ảnh, từng nhịp thơ.