

Chu Trang Nhung
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1. Phương thức biểu đạt chính của đoạn trích: Biểu cảm.
Câu 2. Hình ảnh “đời mẹ” được so sánh với các sự vật, hiện tượng:
- Bến vắng bên sông
- Cây (tự quên mình trong quả)
- Trời xanh nhẫn nại sau mây
- Con đường nhỏ dẫn về bao tổ ấm
Những hình ảnh này đều thể hiện sự âm thầm, hi sinh, bao dung của người mẹ.
Câu 3. Biện pháp tu từ trong câu “Quả chín rồi ai dễ nhớ ơn cây” là ẩn dụ kết hợp hoán dụ
- Quả tượng trưng cho thành quả, con cái, thành công.
- Cây tượng trưng cho người mẹ, người sinh thành, nuôi dưỡng.
Tác dụng: Làm nổi bật sự hi sinh thầm lặng, quên mình của mẹ – người luôn cho đi mà không đòi hỏi báo đáp. Đồng thời nhắc nhở con người biết trân trọng và biết ơn nguồn cội.
Câu 4. Hai dòng thơ:
Con muốn có lời gì đằm thắm
Ru tuổi già của mẹ tháng năm nay.
Ý nghĩa: Diễn tả tâm trạng yêu thương, biết ơn sâu sắc của người con đối với mẹ. Người con muốn bày tỏ tình cảm, sự chăm sóc, vỗ về mẹ khi tuổi đã già bằng những lời yêu thương trìu mến, như một lời ru ngọt ngào. Đây là sự tiếp nối, đền đáp cho tình mẹ bao la thuở con thơ.
Câu 5. Bài học rút ra:
- Biết trân trọng tình mẫu tử thiêng liêng, cảm thông và biết ơn những hi sinh thầm lặng của mẹ.
- Cần thể hiện tình yêu thương với cha mẹ bằng hành động và lời nói cụ thể, nhất là khi họ về già.
- Luôn hướng về gia đình – nơi yêu thương không điều kiện và là điểm tựa tinh thần vững chắc trong cuộc sống
Câu 1 : Trong thời đại hiện nay, tính sáng tạo đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với thế hệ trẻ. Sáng tạo không chỉ là khả năng nghĩ ra cái mới, mà còn là nền tảng giúp các bạn trẻ vượt qua lối mòn tư duy, tìm ra những cách giải quyết vấn đề hiệu quả và khác biệt. Trong học tập, sáng tạo giúp học sinh tiếp cận kiến thức một cách chủ động, linh hoạt hơn. Trong công việc, người trẻ biết sáng tạo sẽ dễ dàng thích nghi với sự thay đổi, có cơ hội phát triển và khẳng định bản thân. Sáng tạo còn giúp họ dám mơ ước, dám thử thách và đóng góp cho xã hội bằng những ý tưởng đột phá. Tuy nhiên, để nuôi dưỡng sáng tạo, người trẻ cần không ngừng học hỏi, rèn luyện tư duy độc lập và giữ cho mình niềm say mê khám phá. Có thể nói, sáng tạo chính là "chìa khóa vàng" để thế hệ trẻ mở ra cánh cửa tương lai và tạo nên những giá trị mới cho cuộc sống.
Dưới đây là bài văn hoàn chỉnh cho đề: Trình bày cảm nhận về con người Nam Bộ qua nhân vật Phi và ông Sáu Đèo trong truyện “Biển người mênh mông” của Nguyễn Ngọc Tư:
Câu 2
Biển người mênh mông là một trong những truyện ngắn đặc sắc của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư – cây bút gắn bó với đất và người Nam Bộ. Truyện không xây dựng những biến cố kịch tính hay những xung đột dữ dội, mà nhẹ nhàng khắc họa cuộc sống thường nhật của những con người nhỏ bé nhưng có tâm hồn sâu sắc và nhân hậu. Qua hai nhân vật Phi và ông Sáu Đèo, nhà văn đã thể hiện rõ vẻ đẹp của con người Nam Bộ: bình dị, giàu tình nghĩa và thủy chung.
Phi là một thanh niên mang trong mình nhiều tổn thương. Anh không có cha từ nhỏ, mẹ bỏ đi, sống với bà ngoại – người thân thiết duy nhất. Khi bà mất, Phi như mất đi chỗ dựa tinh thần lớn nhất, dẫn đến cuộc sống có phần buông thả, luộm thuộm. Tuy nhiên, đằng sau vẻ ngoài “lôi thôi” ấy là một tâm hồn biết yêu thương, biết gìn giữ những kỷ niệm thiêng liêng. Anh cố gắng học hành, tự lập từ sớm, dù không nhận được nhiều sự quan tâm từ ba mẹ. Điều đó cho thấy Phi là đại diện cho thế hệ trẻ miền Tây giàu nghị lực, dẫu thiếu thốn tình cảm nhưng vẫn tự đứng vững bằng chính đôi chân của mình. Đặc biệt, sau khi ông Sáu Đèo rời đi, Phi đã nhận nuôi con chim bìm bịp như một cách tiếp nối tình cảm và lòng tin mà ông để lại – chi tiết ấy cho thấy tâm hồn Phi vẫn ấm áp và đầy nghĩa tình.
Bên cạnh Phi, nhân vật ông Sáu Đèo hiện lên như một biểu tượng của người già Nam Bộ chân chất, thủy chung. Ông sống nghèo khó, đơn độc, nhưng chưa bao giờ để lòng mình nguội lạnh. Gần bốn mươi năm, ông rong ruổi tìm người vợ đã bỏ đi chỉ để... xin lỗi. Hành trình ấy không chỉ là tìm người, mà là tìm lại ân tình, tìm lại sự thanh thản cho tâm hồn. Chi tiết ông gọi vợ là “cổ” và kể về bà với giọng xúc động, đầy day dứt khiến người đọc không khỏi nghẹn ngào. Đặc biệt, khi ông giao lại con bìm bịp cho Phi trước khi rời đi, đó không chỉ là hành động nhờ vả mà còn là sự trao gửi niềm tin và tình cảm. Ông Sáu Đèo sống bằng trái tim thủy chung, bằng tình yêu thương chân thành – những phẩm chất làm nên nét đẹp bền bỉ của con người miền sông nước.
Nguyễn Ngọc Tư đã sử dụng giọng văn dung dị, đậm chất Nam Bộ cùng những chi tiết nhỏ nhưng ám ảnh để khắc họa nhân vật. Không màu mè, không lên gân, những con người trong truyện sống đời thường, nghĩ điều bình dị, nhưng chính sự bình dị ấy lại khiến người đọc thổn thức. Câu chuyện không chỉ là bức tranh về cuộc sống miền Tây, mà còn là một khúc ca về tình người giữa “biển người mênh mông”.
qua nhân vật Phi và ông Sáu Đèo, nhà văn Nguyễn Ngọc Tư đã làm nổi bật vẻ đẹp tâm hồn của con người Nam Bộ: mộc mạc, sâu sắc, tình nghĩa và thủy chung. Dẫu cuộc đời có khắc nghiệt, họ vẫn giữ trong tim mình một niềm tin vào yêu thương và lòng tử tế – những điều khiến cuộc đời trở nên đáng sống hơn.
Dưới đây là đáp án phần Đọc hiểu (4.0 điểm) – Bài 1: --- Câu 1. → Văn bản thuộc kiểu thuyết minh, có kết hợp yếu tố miêu tả sinh động Câu 2. → Một số chi tiết thể hiện cách giao thương độc đáo: Người bán và mua đều đi bằng xuồng, ghe. Sử dụng “cây bẹo” – sào tre treo hàng hóa để khách nhận biết từ xa. Treo lá lợp nhà để ra dấu bán ghe. Dùng kèn tay, kèn đạp chân tạo âm thanh thu hút. Lời rao mời mọc thân mật, gần gũi: “Ai ăn chè đậu đen... Ai ăn bánh bò hôn?” Câu 3. → Việc nêu tên các địa danh như Cái Bè, Cái Răng, Phong Điền...: -Làm tăng tính chân thực, cụ thể cho nội dung.Giúp người đọc hình dung rõ hơn về không gian văn hóa chợ nổi miền Tây.Khơi gợi niềm tự hào về bản sắc văn hóa vùng sông nước. Câu 4. → Phương tiện phi ngôn ngữ như “cây bẹo”," hàng hóa" lá lợp nhà: Giúp khách dễ nhận biết mặt hàng từ xa, thuận tiện mua bán. Tạo nên nét độc đáo, sinh động và gợi cảm hứng khám phá cho du khách. Góp phần thể hiện sự sáng tạo và linh hoạt trong cách giao tiếp của người dân miền Tây.
Câu 5. → Chợ nổi không chỉ là nơi trao đổi hàng hóa mà còn là nét văn hóa đặc trưng của người miền Tây. Đây là không gian sinh hoạt cộng đồng, là biểu tượng cho lối sống gắn liền với sông nước. Chợ nổi góp phần gìn giữ truyền thống, thu hút du khách và tạo nguồn sinh kế cho người dân. Vì vậy, bảo tồn và phát triển chợ nổi chính là giữ gìn bản sắc văn hóa miền sông nước