

TRỊNH NGỌC DIỆP
Giới thiệu về bản thân



































-Chi tiết khiến em ấn tượng nhất trong truyện Ba đồng một mớ mộng mơ là khoảnh khắc thằng bé tật nguyền níu chặt tay chị, ánh mắt ầng ậc nước, cổ họng phát ra những âm thanh gru gru vô nghĩa, để rồi cuối cùng, khi chị ghé sát tai, nó bật lên một từ duy nhất: “TIỀN!”.
-Chi tiết này gây ấn tượng mạnh vì nó tạo nên một sự tương phản đầy xót xa. Nhân vật chị mong đợi một lời nói mang ý nghĩa tình cảm, có thể là “Ở chơi!” hay một sự níu kéo chân thành, nhưng thực tế lại lạnh lùng hơn rất nhiều. Tiếng thốt lên ấy không chỉ là lời nói của thằng bé, mà còn là tiếng lòng của những con người nghèo khó – nơi mà tiền bạc có ý nghĩa lớn hơn bất kỳ điều gì khác. Nó khiến chị hụt hẫng, khiến người đọc bàng hoàng và đặt ra câu hỏi: phải chăng cuộc sống quá khắc nghiệt đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng chỉ biết đến “tiền”?
Tác giả đã sử dụng hiện tượng phá vỡ ngôn ngữ thông thường ở cụm từ “ánh mắt sáng quắc”. Ở đây, từ “sáng quắc” thường dùng để miêu tả sự sắc bén, mạnh mẽ, thường gắn với những nhân vật có quyền uy, sức sống tràn đầy. Tuy nhiên, nó lại được dùng để miêu tả ánh mắt của một đứa trẻ tật nguyền, gầy gò, yếu ớt – tạo ra một sự đối lập đầy ám ảnh.
Tác dụng của cách diễn đạt này:
• Tạo điểm nhấn thị giác: Trong một không gian tối tăm, ánh mắt ấy trở thành điểm sáng duy nhất, thu hút mọi sự chú ý của nhân vật “chị” và cả người đọc.
• Thể hiện sức sống mãnh liệt: Dù cơ thể yếu ớt, thằng bé vẫn có một nội lực nào đó rất mạnh mẽ thể hiện qua ánh mắt.
• Gợi sự xót xa: Một đôi mắt có thể sáng đến vậy, nhưng cuộc đời của thằng bé thì lại mù mịt và bế tắc.
Truyện ngắn Ba đồng một mớ mộng mơ đã để lại trong em nhiều cảm xúc lẫn lộn – vừa xót xa, vừa trăn trở. Nhân vật “chị” với tâm hồn lãng mạn, luôn mong muốn mang đến những điều tốt đẹp, nhưng rồi hết lần này đến lần khác, chị phải đối diện với sự thực dụng phũ phàng của cuộc sống. Đặc biệt, chi tiết thằng bé thốt lên từ “TIỀN!” như một nhát dao cứa vào lòng chị, khiến chị nhận ra rằng đôi khi, ước mơ và thực tế không thể gặp nhau.Tuy nhiên, dù thực tế có khắc nghiệt đến đâu, con người vẫn cần giữ lại một chút mộng mơ để cuộc sống không trở nên quá khô cằn. Chính điều đó đã làm cho câu chuyện trở nên sâu sắc và giàu tính nhân văn.
Trong kho tàng thơ ca Việt Nam, bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh là một tác phẩm mà em yêu thích nhất. Với hình ảnh con sóng biển cả, bài thơ không chỉ khắc họa tình yêu đôi lứa nồng nàn, mãnh liệt mà còn thể hiện những suy tư sâu sắc về tình yêu và cuộc đời.
Trước hết, hình ảnh “sóng” trong bài thơ mang nhiều tầng ý nghĩa. Sóng là biểu tượng của những cung bậc cảm xúc trong tình yêu: khi dữ dội, mãnh liệt, khi dịu êm, lặng lẽ. Đó cũng chính là những trạng thái tâm hồn của người con gái khi yêu – lúc say mê, khao khát, lúc lo âu, trăn trở. Nhịp điệu của bài thơ dập dờn như nhịp sóng vỗ, góp phần diễn tả nỗi lòng xao xuyến của nhân vật trữ tình.
Bài thơ cũng cho thấy một triết lý về tình yêu: tình yêu luôn gắn liền với sự vận động, khát khao vươn tới cái vô tận. Câu thơ:
“Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh một phương”
đã thể hiện sự thủy chung, son sắt của người phụ nữ. Bất kể thời gian, không gian có thay đổi, tình yêu trong lòng họ vẫn luôn vững bền.
Điều đặc biệt làm nên sức hấp dẫn của“Sóng” chính là giọng thơ chân thành, da diết, mang đậm phong cách Xuân Quỳnh. Bà không tô vẽ tình yêu một cách lý tưởng hóa mà nhìn nó bằng đôi mắt của một người phụ nữ từng trải, hiểu rõ những thăng trầm, nhưng vẫn luôn tin tưởng và khát khao tình yêu đích thực.
Bài thơ “Sóng” không chỉ là một bản tình ca về tình yêu đôi lứa mà còn là tiếng nói chung của những trái tim khao khát yêu thương. Đọc bài thơ, em càng thêm yêu những rung động trong sáng, chân thành của tình yêu, đồng thời trân trọng hơn những tình cảm đẹp đẽ trong cuộc sống.
Trong kho tàng thơ ca Việt Nam, bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh là một tác phẩm mà em yêu thích nhất. Với hình ảnh con sóng biển cả, bài thơ không chỉ khắc họa tình yêu đôi lứa nồng nàn, mãnh liệt mà còn thể hiện những suy tư sâu sắc về tình yêu và cuộc đời.
Trước hết, hình ảnh “sóng” trong bài thơ mang nhiều tầng ý nghĩa. Sóng là biểu tượng của những cung bậc cảm xúc trong tình yêu: khi dữ dội, mãnh liệt, khi dịu êm, lặng lẽ. Đó cũng chính là những trạng thái tâm hồn của người con gái khi yêu – lúc say mê, khao khát, lúc lo âu, trăn trở. Nhịp điệu của bài thơ dập dờn như nhịp sóng vỗ, góp phần diễn tả nỗi lòng xao xuyến của nhân vật trữ tình.
Bài thơ cũng cho thấy một triết lý về tình yêu: tình yêu luôn gắn liền với sự vận động, khát khao vươn tới cái vô tận. Câu thơ:
“Dẫu xuôi về phương Bắc
Dẫu ngược về phương Nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh một phương”
đã thể hiện sự thủy chung, son sắt của người phụ nữ. Bất kể thời gian, không gian có thay đổi, tình yêu trong lòng họ vẫn luôn vững bền.
Điều đặc biệt làm nên sức hấp dẫn của“Sóng” chính là giọng thơ chân thành, da diết, mang đậm phong cách Xuân Quỳnh. Bà không tô vẽ tình yêu một cách lý tưởng hóa mà nhìn nó bằng đôi mắt của một người phụ nữ từng trải, hiểu rõ những thăng trầm, nhưng vẫn luôn tin tưởng và khát khao tình yêu đích thực.
Bài thơ “Sóng” không chỉ là một bản tình ca về tình yêu đôi lứa mà còn là tiếng nói chung của những trái tim khao khát yêu thương. Đọc bài thơ, em càng thêm yêu những rung động trong sáng, chân thành của tình yêu, đồng thời trân trọng hơn những tình cảm đẹp đẽ trong cuộc sống.