Đặng Văn Hiếu

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Đặng Văn Hiếu
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu2

Hoàng Cầm là một nhà thơ gắn bó sâu sắc với quê hương Kinh Bắc. Trong bài thơ Bên kia sông Đuống, ông đã thể hiện niềm thương nhớ và xót xa trước sự tàn phá của chiến tranh đối với quê hương. Đoạn thơ sau phản ánh rõ nét sự thay đổi ấy:

“Bên kia sông Đuống, quê hương ta lúa nếp thơm hồng,
Tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong.
Màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp,
Quê hương ta từ ngày khủng khiếp…”

“Giặc kéo lên nguồn ngụt lửa hung tàn,
Đồng ta khô, nhà ta cháy.
Chó ngụ một đàn, lưỡi dài lê sắc máu,
Kẹt cùng ngõ hẻm, bờ hoang.”

“Mẹ con đàn lợn âm dương,
Chia ly trăm ngả.
Đám cưới chuột đang tưng bừng rộn rã,
Bây giờ tan tác về đâu?”

Mở đầu đoạn thơ là hình ảnh quê hương thanh bình, trù phú. Câu thơ “lúa nếp thơm hồng” gợi lên một vùng quê yên ả với những cánh đồng bát ngát, hương lúa thơm ngọt trong gió. Đặc biệt, hình ảnh “tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong” không chỉ đơn thuần là một bức tranh mà còn là biểu tượng văn hóa lâu đời của làng quê Kinh Bắc. Những bức tranh dân gian rực rỡ sắc màu, mang theo niềm vui và sự sung túc, thể hiện cuộc sống giản dị nhưng đậm chất thơ của con người nơi đây. Câu thơ “màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp” càng nhấn mạnh niềm tự hào về truyền thống văn hóa, một nét đẹp riêng biệt không thể phai mờ.

Nhưng tất cả đã thay đổi khi chiến tranh tràn đến. Tác giả sử dụng hình ảnh đối lập để diễn tả sự tàn phá dữ dội của giặc: “Quê hương ta từ ngày khủng khiếp. Giặc kéo lên nguồn ngụt lửa hung tàn, đồng ta khô, nhà ta cháy.” Nếu trước đó là cánh đồng lúa trĩu hạt, là những bức tranh dân gian đầy màu sắc, thì giờ đây chỉ còn lại “ngụt lửa hung tàn”, “đồng ta khô”, “nhà ta cháy”. Cảnh tượng hoang tàn, đổ nát như bao trùm cả không gian, báo hiệu những mất mát không thể bù đắp.

Sự tàn ác của giặc còn được thể hiện rõ qua hình ảnh “chó ngụ một đàn, lưỡi dài lê sắc máu, kẹt cùng ngõ hẻm, bờ hoang.” Ở đây, “chó ngụ” chính là hình tượng ẩn dụ về quân xâm lược - những kẻ tham lam, hung bạo, gieo rắc đau thương lên mảnh đất hiền hòa. Câu thơ “kẹt cùng ngõ hẻm, bờ hoang” gợi lên một khung cảnh xác xơ, nơi từng là mái ấm của bao người nay chỉ còn lại sự hoang tàn, lạnh lẽo.

Không chỉ thiên nhiên, con người bị tổn thương, mà ngay cả những giá trị văn hóa cũng bị hủy hoại. Hình ảnh “mẹ con đàn lợn âm dương, chia ly trăm ngả” và “đám cưới chuột đang tưng bừng rộn rã, bây giờ tan tác về đâu?” là một nỗi xót xa. Tranh Đông Hồ, vốn là niềm tự hào của quê hương, nay cũng bị tàn phá. “Mẹ con đàn lợn âm dương” – biểu tượng cho sự sung túc, nay lại “chia ly trăm ngả”, giống như bao gia đình Việt Nam thời chiến bị ly tán, mất mát. “Đám cưới chuột” vốn thể hiện niềm vui, hạnh phúc, nhưng giờ đây đã “tan tác”, như một dấu chấm hết cho những ngày tháng bình yên.

Như vậy, đoạn thơ đã tái hiện sự biến đổi đầy đau đớn của quê hương trước và sau chiến tranh. Từ một vùng đất thanh bình, đậm đà bản sắc văn hóa, quê hương bị biến thành một nơi hoang tàn, mất mát. Qua đó, Hoàng Cầm không chỉ bày tỏ nỗi tiếc thương quê hương mà còn thể hiện lòng căm thù giặc sâu sắc, đồng thời khơi dậy tình yêu đất nước và khát vọng giành lại sự bình yên cho quê hương.

Câu 1miêu tả biểu cảm nghị luận 

Câu2 vấn nạn về môi trường bị tàn phÁ 

Câu 4

Trong câu văn “và ta cứ yên chí đi qua thế giới này với bước chân quen xéo lên quả hoa. Thỉnh thoảng bàn chân lên bị gai đơm, để ta đợt giật mình tổn thương là dì máu.”, tác giả sử dụng hình ảnh “bàn chân bị gai đơm” để diễn tả những cú chạm bất ngờ của nỗi đau trong cuộc sống.

Con người thường vô tư bước đi, quen với việc dẫm lên những thứ nhỏ bé mà không để ý, giống như cách ta dễ dàng bỏ qua những điều quý giá hay mong manh xung quanh. Nhưng đôi khi, cuộc sống lại khiến ta dừng lại bằng những vết thương bất ngờ – tượng trưng qua hình ảnh gai đơm. Vết gai có thể là những khó khăn, mất mát hay sự thức tỉnh mà ta không ngờ tới. Đến khi bàn chân đau nhói, ta mới giật mình nhận ra những gì mình đã vô tình chà đạp hoặc không trân trọng.

Như vậy, câu văn không chỉ miêu tả một sự kiện ngẫu nhiên, mà còn mang ý nghĩa sâu sắc về sự tỉnh thức của con người trước những tổn thương trong cuộc đời.

Câu 5 bài học rút ra ai cx có nỗi đâu của mình dừng chà đạp nên nó 

câu 3 bptt liệt kê tăng sức gợi hình gợi cảm