BÙI PHI LONG

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của BÙI PHI LONG
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Bài làm
"Chí Phèo" của Nam Cao là một tác phẩm hiện thực phê phán xuất sắc, không chỉ phản ánh chân thực bức tranh xã hội nông thôn Việt Nam trước Cách mạng tháng Tám mà còn khắc họa sâu sắc tấn bi kịch của con người bị tha hóa và khát vọng lương thiện cháy bỏng. Nhân vật Chí Phèo là một điển hình cho số phận bi thảm của người nông dân nghèo khổ trong xã hội cũ.
Chí Phèo, từ một thanh niên nông thôn hiền lành, lương thiện, bị đẩy vào con đường lưu manh hóa bởi xã hội thối nát. Bị Bá Kiến vu oan, đẩy vào tù, ra tù Chí Phèo bị biến dạng cả về nhân hình lẫn nhân tính. Hắn trở thành một con quỷ dữ, một kẻ say xỉn, chuyên rạch mặt ăn vạ, gieo rắc nỗi kinh hoàng cho cả làng Vũ Đại. Nam Cao đã thành công khi khắc họa quá trình tha hóa của Chí Phèo, từ một con người lương thiện trở thành một con vật hung dữ.
Ẩn sâu trong con người Chí Phèo tưởng chừng đã mất hết nhân tính ấy vẫn còn sót lại chút lương thiện, chút khát vọng được sống như một con người. Gặp Thị Nở, Chí Phèo như tìm thấy ánh sáng cuối đường hầm. Thị Nở đã khơi dậy trong hắn những cảm xúc mà hắn tưởng như đã mất: cảm giác được yêu thương, được chăm sóc, được sống một cuộc đời bình thường. Nhưng rồi, chính Thị Nở lại dập tắt ngọn lửa ấy, đẩy Chí Phèo vào tuyệt vọng.
"Chí Phèo" không chỉ là một bức tranh hiện thực mà còn là một tác phẩm mang giá trị nhân đạo sâu sắc. Nam Cao đã thể hiện sự cảm thông, xót xa trước số phận bi thảm của những người nông dân nghèo khổ, đồng thời lên án mạnh mẽ xã hội thối nát đã đẩy con người vào con đường tha hóa. Nhà văn còn khẳng định niềm tin vào bản chất lương thiện của con người, dù trong hoàn cảnh khốn cùng nhất.
Nam Cao đã sử dụng một lối kể chuyện độc đáo, đan xen giữa hiện thực và tâm lý nhân vật. Ông đã đi sâu vào thế giới nội tâm của Chí Phèo, khám phá những góc khuất trong tâm hồn con người. Ngôn ngữ của tác phẩm vừa mang tính triết lý sâu sắc, vừa đậm chất đời thường, gần gũi với người đọc.
"Chí Phèo" là một tác phẩm xuất sắc, có giá trị nhân đạo và nghệ thuật cao. Tác phẩm đã góp phần làm nên tên tuổi của Nam Cao, một nhà văn hiện thực phê phán tài năng của văn học Việt Nam. "Chí Phèo" không chỉ là một câu chuyện về một con người cụ thể mà còn là một tiếng nói tố cáo mạnh mẽ xã hội bất công, đồng thời khẳng định khát vọng sống lương thiện của con người.

 

Bài thơ về Lorca đã để lại trong em một nỗi ám ảnh khôn nguôi về một tài năng bạc mệnh, một tâm hồn nghệ sĩ đau đớn trước hiện thực tàn khốc. Từ câu thơ mở đầu "khi tôi chết hãy chôn tôi với cây đàn", em cảm nhận được sự gắn bó máu thịt của Lorca với nghệ thuật, với tiếng đàn ghi-ta. Tiếng đàn ấy không chỉ là âm thanh, mà còn là linh hồn, là lẽ sống của ông.
Những hình ảnh thơ đầy ám ảnh như "tiếng ghi-ta bọt nước vỡ tan", "áo choàng bê bết đỏ", "máu chảy ròng ròng" đã vẽ nên một bức tranh bi tráng về cuộc đời và cái chết của Lorca. Tiếng đàn ghi-ta trở thành biểu tượng cho sự đau đớn, mất mát, cho sự tàn bạo của chế độ độc tài. Nhưng dù trong hoàn cảnh nào, tiếng đàn ấy vẫn vang vọng, vẫn "mọc hoang" như cỏ, như một lời khẳng định về sức sống mãnh liệt của nghệ thuật.

 

Câu thơ "không ai chôn cất tiếng đàn/ tiếng đàn như cỏ mọc hoang" gợi lên sự lãng quên, cô đơn và nỗi buồn. Tiếng đàn đẹp đẽ bị bỏ rơi, không ai trân trọng, như cỏ dại mọc hoang không ai chăm sóc. Dù vậy, nó vẫn có sức sống tiềm tàng, vang vọng trong không gian, thời gian, biểu tượng cho những giá trị tinh thần bị lãng phí.

 

 * Sự lãng quên và cô đơn:
   * "Không ai chôn cất tiếng đàn" gợi lên hình ảnh một âm thanh đẹp đẽ, đầy cảm xúc nhưng lại bị bỏ rơi, không ai quan tâm hay trân trọng.
   * "Tiếng đàn như cỏ mọc hoang" càng nhấn mạnh sự cô đơn, lẻ loi của âm thanh ấy. Cỏ mọc hoang là hình ảnh của sự vô chủ, không được chăm sóc, bị bỏ mặc cho tự nhiên.