Nguyễn Quỳnh Anh

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Quỳnh Anh
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1: Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người thông minh, sâu sắc, đầy bản lĩnh nhưng cũng mang nặng nỗi giằng xé nội tâm. Trước cái chết oan khuất của vua cha, Hăm-lét không vội vã trả thù mà lựa chọn cách thức tinh tế: dùng nghệ thuật sân khấu để thử lòng kẻ thù. Việc chàng cho diễn lại vở kịch mô phỏng vụ ám sát vua cha cho thấy sự sắc sảo và mưu lược của Hăm-lét – một con người dùng trí tuệ để đấu tranh với cái ác. Trong từng lời thoại, Hăm-lét luôn khéo léo ẩn ý, thăm dò, buộc Clô-đi-út phải để lộ sự thật. Tuy nhiên, bên cạnh vẻ ngoài lạnh lùng, cứng rắn, chàng lại mang một trái tim nhạy cảm và nhân hậu. Dù căm hận đến tột độ, Hăm-lét vẫn kìm nén bản thân, chọn cách đối thoại để thức tỉnh mẹ mình thay vì dùng vũ lực. Qua đó, Hăm-lét không chỉ là biểu tượng của người anh hùng thời Phục Hưng mà còn đại diện cho con người hiện đại với những xung đột tâm lý phức tạp, luôn đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc, giữa công lý và lòng thù hận.

Câu 2

Martin Luther King từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói như một hồi chuông thức tỉnh lương tri, đánh động vào trách nhiệm đạo đức của con người trước những bất công và tội lỗi trong xã hội. Nó không chỉ lên án cái ác mà còn nhấn mạnh sự nguy hiểm của sự thờ ơ, dửng dưng – một hình thức đồng lõa vô hình nhưng tàn nhẫn. Trên thực tế, không ai khi sinh ra đã mang sẵn trong mình ý định làm điều xấu. Tuy nhiên, trong quá trình trưởng thành, dưới sự tác động của hoàn cảnh, quyền lực, tham vọng hay ích kỷ cá nhân, một số người sẵn sàng chà đạp lên đạo đức để trục lợi. Thế nhưng điều khiến cái ác tồn tại lâu dài và lan rộng không chỉ đến từ bản thân kẻ gây ra, mà còn do có quá nhiều người tốt đã chọn cách im lặng. Họ không phản đối, không lên tiếng, không hành động – chỉ vì sợ phiền phức, sợ liên lụy hoặc đơn giản là không quan tâm. Lịch sử và hiện thực đã chứng minh: những trang bi kịch của nhân loại không chỉ được viết nên bởi bàn tay của kẻ ác, mà còn bởi sự quay lưng của đám đông. Trong chiến tranh thế giới thứ hai, hàng triệu người Do Thái bị tàn sát, không chỉ vì phát xít Đức tàn bạo, mà còn vì thế giới đã im lặng quá lâu. Trong xã hội ngày nay, các tệ nạn như bạo lực học đường, tham nhũng, gian lận thi cử, thậm chí là nạn bóc lột lao động… vẫn diễn ra, không chỉ vì có người làm sai, mà còn vì có quá nhiều người nhìn thấy mà không nói gì. Im lặng trước cái ác không chỉ là sự thiếu trách nhiệm mà còn là sự chối bỏ lương tâm. Nó biến con người thành những kẻ thụ động, vô cảm, sống chỉ vì bản thân mà quên đi cộng đồng. Từ đó, cái ác có cơ hội lớn mạnh, cái tốt bị lấn át, và xã hội dần trở nên méo mó. Bởi vậy, Martin Luther King mới cho rằng sự im lặng ấy cũng là một tội ác – một tội ác của sự thờ ơ. Tuy nhiên, để không im lặng trước cái ác, cần rất nhiều bản lĩnh và lòng dũng cảm. Bởi khi dám lên tiếng, con người có thể phải đối mặt với áp lực, nguy hiểm, hoặc bị cô lập. Nhưng chính những con người như thế mới là nền móng vững chắc cho một xã hội công bằng. Giống như Hăm-lét trong vở bi kịch cùng tên, chàng không chọn cách bỏ qua cái ác, mà quyết đi đến tận cùng để lật mặt kẻ giết cha – dù biết sẽ phải trả giá. Là những người trẻ, chúng ta cần rèn luyện cho mình ý thức công dân, lòng trắc ẩn và thái độ sống có trách nhiệm. Đừng để sự im lặng khiến chúng ta trở thành “người ngoài cuộc” trong chính câu chuyện của xã hội mình đang sống. Tóm lại, điều ác sẽ không thể lộng hành nếu mỗi người đều có đủ dũng khí để lên tiếng. Im lặng trước cái ác không giúp ta an toàn – nó chỉ làm cho cái xấu dễ dàng lặp lại. Đừng để sự im lặng của bản thân biến thành sự tiếp tay cho điều sai trái.


Câu 1. Sự việc trong văn bản là cảnh Hăm-lét cho diễn một vở kịch tái hiện lại vụ ám sát vua cha để thử phản ứng của vua Clô-đi-út. Qua phản ứng của Clô-đi-út khi xem vở kịch, Hăm-lét đã xác nhận được sự thật về tội ác của vua chú và mẹ mình Câu 2: Một chỉ dẫn sân khấu: “Đổ thuốc độc vào tai vua đang ngủ.” Câu 3:Mâu thuẫn, xung đột kịch là xung đột giữa Hăm-lét và vua Clô-đi-út. Đó là mâu thuẫn giữa chính nghĩa và tội ác, giữa sự thật và sự giả dối, được thể hiện qua việc Hăm-lét dàn dựng vở kịch để vạch trần tội ác của vua Clô-đi-út. Câu 4: Lời thoại thể hiện sự giằng xé dữ dội trong nội tâm của Hăm-lét. Chàng đang bị giày vò bởi mối thù cha chưa trả, cảm xúc phẫn nộ và khát khao báo thù trỗi dậy mạnh mẽ. Tuy nhiên, Hăm-lét vẫn giữ được lý trí và đạo đức khi quyết định không để bản thân rơi vào hành động bất nhân, bất nghĩa. Câu 5: Văn bản gợi cho em suy nghĩ về sức mạnh của sự thật và công lý. Cái ác có thể che giấu, nhưng không thể thoát khỏi ánh sáng của lương tri và sự thật. Bên cạnh đó, nó cũng khiến em suy ngẫm về nỗi đau và sự đấu tranh nội tâm của con người khi đối diện với bất công, về lựa chọn giữa hận thù và lý trí, giữa hành động và đạo đức.