

NGÔ GIA HƯNG
Giới thiệu về bản thân



































Trong bối cảnh hội nhập và phát triển mạnh mẽ của xã hội hiện đại, việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống đang trở thành một vấn đề mang tính thời sự và cấp thiết. Văn hóa truyền thống không chỉ là cội nguồn của bản sắc dân tộc mà còn là linh hồn của một quốc gia, là những giá trị tinh thần được hun đúc qua hàng ngàn năm lịch sử. Vì vậy, việc bảo vệ và phát huy những giá trị ấy chính là trách nhiệm của mỗi người trong thời đại hôm nay. Văn hóa truyền thống bao gồm nhiều yếu tố như phong tục tập quán, ngôn ngữ, trang phục, nghệ thuật dân gian, kiến trúc, ẩm thực, tín ngưỡng… Mỗi yếu tố đều góp phần tạo nên bản sắc riêng biệt và độc đáo cho dân tộc. Tuy nhiên, trước làn sóng toàn cầu hóa và sự du nhập ồ ạt của các nền văn hóa ngoại lai, nhiều giá trị truyền thống đang đứng trước nguy cơ bị mai một. Không ít người, nhất là giới trẻ, có xu hướng sính ngoại, thờ ơ hoặc lãng quên những giá trị truyền thống vốn từng gắn bó mật thiết với đời sống dân tộc. Chính vì thế, việc gìn giữ văn hóa truyền thống không chỉ đơn thuần là bảo tồn những hình thức bề ngoài mà còn là duy trì và phát triển những giá trị tinh thần cốt lõi. Đó là lòng yêu nước, lòng hiếu thảo, tinh thần đoàn kết, lối sống giản dị, nhân ái và trọng nghĩa tình – những phẩm chất đã làm nên sức sống bền vững của dân tộc ta qua bao thời kỳ. Trong đời sống hiện đại, việc bảo vệ văn hóa truyền thống cần gắn liền với sự thích nghi và sáng tạo, để các giá trị ấy không bị lạc hậu mà vẫn phù hợp với nhịp sống mới. Chẳng hạn, thay vì chỉ lưu giữ nghệ thuật dân gian trong bảo tàng, ta có thể đưa chúng vào phim ảnh, âm nhạc hiện đại hoặc các chương trình giáo dục, lễ hội cộng đồng một cách sinh động, hấp dẫn. Mỗi người dân, đặc biệt là thế hệ trẻ, cần có ý thức tự hào và trách nhiệm trong việc giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc. Từ việc học tiếng Việt chuẩn mực, mặc áo dài trong dịp lễ, giữ gìn các phong tục tốt đẹp, đến việc tìm hiểu và trân trọng di sản văn hóa của cha ông – tất cả đều là những hành động thiết thực để giữ gìn truyền thống. Đồng thời, nhà nước và các tổ chức xã hội cũng cần có những chính sách, chương trình cụ thể để bảo tồn, quảng bá và phát huy các giá trị văn hóa truyền thống trong thời đại mới. Tóm lại, trong guồng quay sôi động của đời sống hiện đại, gìn giữ và bảo vệ văn hóa truyền thống không có nghĩa là quay về quá khứ một cách cứng nhắc, mà là tìm cách nuôi dưỡng và phát huy những tinh hoa dân tộc trong một diện mạo mới. Chỉ khi giữ được gốc rễ văn hóa, dân tộc ta mới có thể phát triển bền vững và khẳng định vị thế của mình trên trường quốc tế
Nhân vật “em” trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính là hình ảnh tiêu biểu cho vẻ đẹp truyền thống, mộc mạc và chân chất của người con gái thôn quê. “Em” hiện lên với chiếc yếm lụa sồi, áo cánh nâu, dáng vẻ dịu dàng, e lệ – tất cả tạo nên một hình tượng duyên dáng đậm chất dân gian. Tuy nhiên, khi “em” bắt đầu thay đổi, học theo cái “tân thời” như môi son, má phấn, áo cánh hở vai thì cũng là lúc vẻ đẹp hồn hậu, thuần phác dần phai nhạt. Qua cái nhìn của nhân vật “anh”, Nguyễn Bính thể hiện sự tiếc nuối trước sự đổi thay của người con gái quê, đồng thời gửi gắm nỗi hoài niệm về một thời chân chất, giản dị đang bị mai một. “Em” không chỉ là một nhân vật cụ thể mà còn là biểu tượng cho sự thay đổi của nếp sống, nếp nghĩ trong xã hội nông thôn thời bấy giờ. Nhân vật “em” vì thế không chỉ mang nét đẹp riêng của người con gái quê mà còn gợi ra những trăn trở về sự giao thoa giữa truyền thống và hiện đại trong tâm hồn thi sĩ
Là cần phải có ý thức bảo vệ giữ gìn những giá trị văn hoá truyền thống của quê hương dân tộc và cũng phải học được cách sống sao cho phù hợp với môi trường mà mình đang sinh sống
Biện pháp tu từ được sử dụng ở đoạn này là ẩn dụ. Hương đồng gió nội là:nét đặc trưng của vùng quê tác giả dùng đến hương đồng gió nội để ẩn dụ cho những người ở quê thật thà giản dị đơn giản nhằm nhấn mạnh nếu đi về thành phố thì sẽ bị mất đi những thứ đơn giản ở quê
Có hai loại trang phục trong bài thơ là thành phố và nông thôn
Của tỉnh là đại diện cho sự xa hoa ở thành phố còn của nông thôn là đại diện cho sự đơn giản ở nông thôn
Nhan đề gợi cho em cảm giác ở quê sống theo cách giản dị thật thà của những người nông thôn
Bài thơ này được viết theo thể thơ tự do
C1
Trong thời kỳ hội nhập quốc tế, ý thức bảo vệ và giữ gìn những nét đẹp văn hóa truyền thống của giới trẻ Việt Nam là một vấn đề đáng được quan tâm. Văn hóa truyền thống không chỉ là bản sắc riêng của dân tộc mà còn là cầu nối giữa quá khứ, hiện tại và tương lai. Tuy nhiên, hiện nay, một bộ phận giới trẻ đang dần xa rời các giá trị truyền thống do ảnh hưởng của văn hóa ngoại lai và sự thiếu hiểu biết về di sản của dân tộc. Để bảo vệ nét đẹp văn hóa, mỗi cá nhân cần nâng cao nhận thức và trách nhiệm với di sản văn hóa nước nhà. Học tập và thực hành các phong tục, lễ hội truyền thống, cũng như tích cực quảng bá văn hóa Việt Nam ra thế giới, là cách thiết thực để bảo tồn. Đồng thời, cần phê phán mạnh mẽ những hành vi làm tổn hại hoặc xuyên tạc văn hóa. Giới trẻ Việt Nam chính là thế hệ kế thừa, cần phát huy tinh thần tự hào dân tộc, giữ gìn các giá trị văn hóa truyền thống, góp phần xây dựng bản sắc Việt Nam bền vững trong lòng bạn bè quốc tế.
C2
Phân tích bài thơ:
Bài thơ gợi lên một không gian đầy ấm áp và bình dị của làng quê Việt Nam qua hình ảnh người bà chở cháu trên chiếc xe đạp, đồng thời gửi gắm những thông điệp sâu sắc về tình cảm gia đình, ký ức tuổi thơ và giá trị của những điều giản dị trong cuộc sống.
1. Nét đặc sắc về nội dung:
Trước hết, bài thơ khắc họa một bức tranh làng quê yên bình, nơi "khói chiều cõng một hoàng hôn" và "khói lay cỏ đồng". Hình ảnh giản dị nhưng giàu chất thơ này không chỉ vẽ nên khung cảnh quen thuộc mà còn mang ý nghĩa biểu tượng, gợi cảm giác ấm áp và sự nối tiếp của thời gian.
Tình cảm gia đình là sợi dây xuyên suốt bài thơ. Hình ảnh người bà tần tảo, đạp xe cõng cháu đi học về, là biểu tượng của tình yêu thương vô điều kiện và sự hy sinh thầm lặng. Hình ảnh ấy được khắc họa chân thực qua chi tiết "bờ vai bà cõng tâm hồn cháu bay" hay "bánh xe bà đạp quay tròn". Những câu thơ không chỉ miêu tả hành động mà còn làm nổi bật tình yêu thương vô hạn của bà dành cho cháu.
Đặc biệt, hình ảnh hai "Mặt Trời" trong bài thơ vừa mang ý nghĩa thực vừa ẩn dụ. Mặt Trời trên cao soi sáng đường về, còn "Mặt Trời cạnh bên" là hình ảnh người bà – ngọn lửa ấm áp, soi rọi tâm hồn cháu. Khi lớn lên, "hai Mặt Trời dẫn lối" trở thành biểu tượng của ký ức tuổi thơ và giá trị tinh thần, giúp người cháu định hướng giữa dòng đời.
2. Nét đặc sắc về nghệ thuật:
Bài thơ nổi bật với nghệ thuật sử dụng hình ảnh sáng tạo, giàu biểu cảm. Những hình ảnh như "khói chiều", "bờ vai bà", "bánh xe quay tròn", "hai Mặt Trời" được xây dựng không chỉ bằng ngôn từ mà còn qua sự liên tưởng tinh tế, tạo chiều sâu ý nghĩa.
Ngôn ngữ thơ giản dị, gần gũi, mang đậm chất quê hương. Những câu thơ như lời tâm sự nhẹ nhàng, chứa đựng tình cảm chân thành, dễ chạm đến trái tim người đọc. Bên cạnh đó, tác giả còn sử dụng nhịp điệu linh hoạt, uyển chuyển, gợi nhịp đạp xe chậm rãi, thong dong của bà và dòng suy tưởng miên man của người cháu.
Hình thức lặp lại các câu thơ như "bánh xe bà đạp quay tròn", "hai Mặt Trời" góp phần nhấn mạnh những hình ảnh quan trọng và tạo nên sự kết nối giữa hiện tại và ký ức.
3. Ý nghĩa bài thơ:
Bài thơ không chỉ là một bức tranh ký ức tuổi thơ đẹp đẽ mà còn là lời nhắc nhở mỗi người về giá trị của tình yêu thương gia đình. Giữa cuộc sống hiện đại bận rộn, đôi khi ta quên đi những điều giản dị nhưng đầy ý nghĩa – như tình cảm bà cháu. Hình ảnh người bà chính là biểu tượng cho những giá trị truyền thống, là cội nguồn dẫn dắt ta trên hành trình trưởng thành.
Kết luận:
Bài thơ không chỉ chạm đến trái tim người đọc bằng nội dung sâu sắc mà còn thể hiện tài năng nghệ thuật của tác giả qua ngôn từ giản dị, giàu hình ảnh và cảm xúc. Qua đó, tác phẩm gửi gắm một thông điệp quan trọng: hãy luôn trân trọng tình cảm gia đình và giữ gìn những ký ức đẹp đẽ, vì đó là ngọn đèn soi sáng cho ta giữa dòng đời.
C1Văn bản trên giới thiệu về Quần thể di tích Cố đô Huế – di sản văn hóa thế giới đầu tiên của Việt Nam.
Câu 2:
Những phương thức biểu đạt được sử dụng trong văn bản:
• Thuyết minh (giới thiệu, miêu tả các công trình, kiến trúc và cảnh quan của Cố đô Huế).
• Biểu cảm (bày tỏ niềm tự hào và tình cảm đối với di sản văn hóa Huế).
• Miêu tả (tả cảnh quan thiên nhiên và các công trình kiến trúc).
Câu 3:
Văn bản được coi là một văn bản thông tin tổng hợp vì:
• Cung cấp đầy đủ và chi tiết các thông tin về lịch sử, kiến trúc, văn hóa của quần thể di tích Cố đô Huế.
• Văn bản giới thiệu không chỉ về các công trình kiến trúc (Kinh thành Huế, Hoàng thành, Tử cấm thành) mà còn đề cập đến lăng tẩm, đền đài, các di tích liên quan.
• Văn bản có sự kết hợp giữa dữ kiện lịch sử, văn hóa và cảm xúc, nhận định, thể hiện cái nhìn tổng quát và sâu sắc về di sản này.
Câu 4:
Phương tiện giao tiếp phi ngôn ngữ được sử dụng trong văn bản là hình ảnh Cố đô Huế.
Tác dụng:
• Tăng tính trực quan, sinh động, giúp người đọc dễ hình dung và cảm nhận vẻ đẹp của Cố đô Huế.
• Gợi cảm xúc và ấn tượng sâu sắc về giá trị lịch sử và văn hóa của di tích.
• Làm cho văn bản hấp dẫn, thu hút hơn, tạo sự kết nối mạnh mẽ giữa nội dung chữ viết và hình ảnh thực tế.
Câu 5:
Quần thể di tích Cố đô Huế là một di sản văn hóa quý giá, mang đậm dấu ấn lịch sử và tinh hoa nghệ thuật của Việt Nam. Các công trình kiến trúc không chỉ thể hiện sự tài hoa của cha ông ta mà còn là niềm tự hào của dân tộc. Đọc văn bản, em cảm nhận được vẻ đẹp cổ kính, uy nghiêm của Kinh thành Huế, sự hài hòa giữa thiên nhiên và con người trong kiến trúc lăng tẩm của các vua Nguyễn.
Cố đô Huế không chỉ là một di tích lịch sử mà còn là biểu tượng của văn hóa và bản sắc dân tộc. Việc UNESCO công nhận nơi đây là di sản văn hóa thế giới càng khẳng định giá trị to lớn của quần thể này. Em cảm thấy tự hào và mong muốn được góp phần bảo tồn và gìn giữ di sản này cho các thế hệ mai sau.
Quan niệm “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” trong hôn nhân là một tư tưởng truyền thống tồn tại lâu đời trong văn hóa Việt Nam. Quan niệm này thể hiện quyền quyết định của cha mẹ đối với hôn nhân của con cái, cho rằng con cái nên nghe theo sắp đặt của cha mẹ để có một cuộc sống hôn nhân êm ấm. Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, tư tưởng này không còn hoàn toàn phù hợp và đã có nhiều ý kiến trái chiều về nó.
Một mặt, quan niệm “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” xuất phát từ ý nguyện tốt đẹp của cha mẹ. Những bậc làm cha, làm mẹ với kinh nghiệm sống dày dặn thường muốn lựa chọn cho con một người bạn đời phù hợp và xứng đáng. Bằng kinh nghiệm và tình yêu thương, họ tin rằng mình có thể nhìn nhận đúng đắn, lựa chọn được người sẽ mang lại hạnh phúc cho con. Ở thời xưa, khi xã hội phong kiến còn đặt nặng lễ giáo, con cái thường phải nghe lời cha mẹ để bảo vệ sự hòa thuận trong gia đình và được sự che chở của cả dòng tộc.
Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, tư tưởng “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” không còn phù hợp một cách tuyệt đối. Con người ngày nay có quyền tự do cá nhân và tự do lựa chọn tình yêu, hôn nhân. Hôn nhân là sự gắn bó lâu dài, đòi hỏi cả hai người phải có tình cảm và sự thấu hiểu lẫn nhau. Khi hôn nhân được quyết định bởi cha mẹ mà không xuất phát từ tình yêu và sự tự nguyện của cả hai bên, rất dễ dẫn đến những bất đồng và đổ vỡ trong cuộc sống gia đình. Đã có không ít trường hợp con cái vì nghe theo cha mẹ mà phải chịu đựng cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, hoặc gượng ép sống chung mà không có sự hòa hợp, dẫn đến khổ đau cho cả hai.
Hơn nữa, khi quyết định hôn nhân, con cái là người trực tiếp chịu trách nhiệm và trải nghiệm cuộc sống gia đình về sau, nên họ cần có quyền tự quyết. Khi con cái được tự do lựa chọn người mình yêu, họ sẽ cảm thấy có trách nhiệm và trân trọng hơn với hạnh phúc mình đang có. Trong thời đại hiện đại, con người cần được tôn trọng ý kiến và quyền tự do của bản thân, đặc biệt là trong vấn đề hệ trọng như hôn nhân.
Tóm lại, quan niệm “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” trong hôn nhân vẫn có giá trị trong việc thể hiện tình yêu thương, lo lắng của cha mẹ đối với con cái. Tuy nhiên, nó cần được điều chỉnh để phù hợp với tư duy hiện đại, trong đó con cái có quyền tự quyết định hạnh phúc của mình, đồng thời lắng nghe và tiếp thu ý kiến của cha mẹ một cách cân nhắc. Sự tôn trọng và lắng nghe lẫn nhau giữa cha mẹ và con cái sẽ giúp xây dựng một gia đình hòa thuận, hạnh phúc.