Nghiêm Phúc Hưng

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nghiêm Phúc Hưng
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Trong dòng chảy sôi động của cuộc sống hiện đại, khi mà công nghệ và toàn cầu hóa ngày càng ảnh hưởng sâu sắc đến mọi mặt của đời sống xã hội, việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết. Văn hóa truyền thống là cội nguồn, là bản sắc làm nên linh hồn của một dân tộc. Đó không chỉ là các lễ hội, trang phục, tiếng nói, phong tục tập quán, mà còn là lối sống, cách ứng xử, đạo lý làm người được lưu truyền qua bao thế hệ.


Giữ gìn văn hóa truyền thống không đồng nghĩa với việc phủ định hiện đại, mà là làm sao để vừa phát triển, hội nhập với thế giới, vừa bảo tồn được những giá trị cốt lõi, tinh túy nhất của dân tộc mình. Bởi lẽ, trong khi thế giới ngày càng “phẳng”, mỗi dân tộc nếu không có một bản sắc riêng sẽ dễ dàng bị hòa tan và đánh mất chính mình. Văn hóa truyền thống chính là tấm “hộ chiếu tinh thần” giúp mỗi dân tộc khẳng định vị thế trong cộng đồng nhân loại.


Tuy nhiên, trong thực tế hiện nay, nhiều biểu hiện cho thấy văn hóa truyền thống đang bị mai một dần. Không ít người trẻ dần xa rời tiếng mẹ đẻ, xem nhẹ phong tục quê hương, sính ngoại trong cách ăn mặc, tiêu dùng, lối sống. Một số lễ hội truyền thống bị thương mại hóa, mất đi ý nghĩa thiêng liêng ban đầu. Đó là hệ quả của sự phát triển thiếu chọn lọc và thiếu ý thức gìn giữ giá trị văn hóa dân tộc.


Trước thực trạng ấy, trách nhiệm gìn giữ văn hóa truyền thống không chỉ thuộc về các cơ quan chức năng hay những người làm văn hóa, mà còn là nghĩa vụ của mỗi công dân. Đặc biệt, thế hệ trẻ cần được giáo dục để hiểu và tự hào về bản sắc văn hóa dân tộc, từ đó chủ động giữ gìn, phát huy trong đời sống hằng ngày. Bên cạnh đó, việc sáng tạo, đổi mới cách thể hiện văn hóa truyền thống để phù hợp với nhịp sống hiện đại cũng rất cần thiết. Khi được thể hiện bằng những hình thức sinh động, hấp dẫn và gần gũi, văn hóa truyền thống sẽ dễ dàng đi vào đời sống người trẻ một cách tự nhiên và bền vững hơn.


Tóm lại, gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trong đời sống hiện đại không phải là một khẩu hiệu, mà cần bắt đầu từ những hành động thiết thực và ý thức sâu sắc. Đó không chỉ là cách để gìn giữ bản sắc dân tộc, mà còn là cách để mỗi người Việt hôm nay và mai sau tự tin bước ra thế giới với niềm tự hào về cội nguồn của mình.

Trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính, nhân vật “em” hiện lên như biểu tượng của vẻ đẹp mộc mạc, giản dị và truyền thống của người con gái thôn quê. “Em” từng gắn bó với hình ảnh áo nâu sồng, khăn mỏ quạ — những nét đặc trưng của người phụ nữ miền quê Bắc Bộ. Chính sự mộc mạc ấy đã làm say lòng người yêu em, bởi đó là vẻ đẹp thuần khiết, không tô vẽ. Tuy nhiên, khi “em” thay đổi, bắt đầu “lên tỉnh học đòi” với áo lụa Hà Đông, phấn son điểm trang, thì vẻ đẹp ấy dường như phai nhạt trong mắt người trân trọng cái “chân quê” xưa kia. Nhân vật “em” không chỉ là một cá nhân cụ thể, mà còn đại diện cho một bộ phận người đang dần đánh mất bản sắc truyền thống vì chạy theo cái mới, cái lạ. Qua đó, Nguyễn Bính thể hiện nỗi tiếc nuối trước sự thay đổi của con người và cuộc sống nông thôn, đồng thời khẳng định giá trị vững bền của vẻ đẹp giản dị, tự nhiên, mang đậm hồn quê. Nhân vật “em” vì thế trở thành trung tâm để Nguyễn Bính gửi gắm tình yêu tha thiết với truyền thống dân tộc.

Thông điệp: Hãy giữ gìn nét đẹp văn hóa truyền thống của quê hương, đừng chạy theo vẻ hào nhoáng bên ngoài, đừng khoác lên mình những thứ xa lạ, phù phiếm.


Bptt:ẩn dụ

Tác dụng: giúp câu trở nên tinh tế gợi cảm,thể hiện nỗi lòng tha thiết muốn giữ gin vẻ đẹp chân quê mộc mạc của người con gái và của quê hương

Trong khổ này, chàng trai nhớ về cô gái thôn quê và miêu tả những trang phục truyền thống của cô gái như "cái yếm lụa sồi",

"cái dây lưng đũi", "cái áo tứ thân", "cái khăn mỏ quạ", "cái quần nái đen". Đây là những trang phục đặc trưng của người phụ nữ thôn quê, thể hiện sự giản dị và thân thuộc với đời sống nông thôn.


Nhan đề “chân quê” chính là vẻ đẹp mộc mạc, bình dị của vùng thôn quê, của những người con quê. Đó là sự chân thật trong lối sống bình dị, giản đơn của người dân quê. Đó là sự chân chất, thật thà, thẳng thắn, hồn nhiền, trong sáng, không chút vụ lợi, tối tăm của người dân quê