

Hồ Như Ý
Giới thiệu về bản thân



































Trong guồng quay phát triển không ngừng của xã hội hiện đại, con người ngày càng tiếp cận với nhiều giá trị mới mẻ, hiện đại, đặc biệt là từ nền văn hóa phương Tây. Tuy nhiên, giữa những biến chuyển ấy, việc giữ gìn và bảo vệ các giá trị văn hóa truyền thống dân tộc lại trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết. Bởi lẽ, văn hóa truyền thống không chỉ là cội nguồn của bản sắc dân tộc mà còn là nền tảng tinh thần vững chắc để mỗi người hướng về, từ đó gìn giữ bản sắc giữa muôn vàn sự hòa nhập.
Giá trị văn hóa truyền thống bao gồm những yếu tố như phong tục, tập quán, tín ngưỡng, ngôn ngữ, lễ hội, trang phục, ẩm thực, nghệ thuật dân gian… được hun đúc qua hàng nghìn năm lịch sử. Những giá trị ấy là kết tinh của trí tuệ, tâm hồn và bản sắc riêng biệt của dân tộc Việt Nam. Nhờ có văn hóa truyền thống mà chúng ta hiểu được nguồn cội, tự hào về dân tộc và có điểm tựa tinh thần vững vàng giữa cuộc sống nhiều biến động.
Tuy nhiên, thực tế cho thấy, trong đời sống hiện đại, nhiều giá trị văn hóa truyền thống đang dần bị mai một hoặc bị biến tướng. Không ít người trẻ thờ ơ với các lễ hội truyền thống, xa rời phong tục tập quán, sính ngoại, bắt chước lối sống phương Tây một cách thiếu chọn lọc. Sự phát triển của công nghệ, mạng xã hội và lối sống gấp gáp cũng khiến con người ngày càng ít quan tâm đến những nét đẹp văn hóa xưa kia. Đây là một hồi chuông cảnh tỉnh, bởi nếu không gìn giữ, chúng ta có nguy cơ đánh mất chính mình trong làn sóng toàn cầu hóa.
Để bảo vệ văn hóa truyền thống, trước hết cần có sự nhận thức đúng đắn từ mỗi cá nhân, đặc biệt là thế hệ trẻ. Việc tìm hiểu, trân trọng và tham gia vào các hoạt động văn hóa truyền thống như học hát quan họ, chơi nhạc cụ dân tộc, mặc áo dài trong dịp lễ Tết, thăm chùa đầu năm… không chỉ giúp nuôi dưỡng tâm hồn mà còn góp phần gìn giữ bản sắc dân tộc. Gia đình và nhà trường cũng cần giáo dục cho thế hệ trẻ biết yêu quý và tự hào về văn hóa dân tộc từ những điều nhỏ nhất. Bên cạnh đó, nhà nước và các cơ quan chức năng nên có những chính sách thiết thực để bảo tồn các di sản văn hóa vật thể và phi vật thể, hỗ trợ nghệ nhân và các làng nghề truyền thống, đồng thời đẩy mạnh truyền thông về văn hóa qua các phương tiện hiện đại.
Giữ gìn văn hóa truyền thống không có nghĩa là phủ nhận cái mới, mà là biết tiếp thu một cách chọn lọc, hài hòa giữa truyền thống và hiện đại. Một dân tộc muốn vững mạnh thì không thể để mất đi cội nguồn. Giống như cây phải có gốc, con người phải có văn hóa. Do đó, trong đời sống hôm nay, mỗi chúng ta cần góp phần gìn giữ những giá trị văn hóa truyền thống bằng tình yêu, sự hiểu biết và hành động cụ thể.
Trong guồng quay phát triển không ngừng của xã hội hiện đại, con người ngày càng tiếp cận với nhiều giá trị mới mẻ, hiện đại, đặc biệt là từ nền văn hóa phương Tây. Tuy nhiên, giữa những biến chuyển ấy, việc giữ gìn và bảo vệ các giá trị văn hóa truyền thống dân tộc lại trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết. Bởi lẽ, văn hóa truyền thống không chỉ là cội nguồn của bản sắc dân tộc mà còn là nền tảng tinh thần vững chắc để mỗi người hướng về, từ đó gìn giữ bản sắc giữa muôn vàn sự hòa nhập.
Giá trị văn hóa truyền thống bao gồm những yếu tố như phong tục, tập quán, tín ngưỡng, ngôn ngữ, lễ hội, trang phục, ẩm thực, nghệ thuật dân gian… được hun đúc qua hàng nghìn năm lịch sử. Những giá trị ấy là kết tinh của trí tuệ, tâm hồn và bản sắc riêng biệt của dân tộc Việt Nam. Nhờ có văn hóa truyền thống mà chúng ta hiểu được nguồn cội, tự hào về dân tộc và có điểm tựa tinh thần vững vàng giữa cuộc sống nhiều biến động.
Tuy nhiên, thực tế cho thấy, trong đời sống hiện đại, nhiều giá trị văn hóa truyền thống đang dần bị mai một hoặc bị biến tướng. Không ít người trẻ thờ ơ với các lễ hội truyền thống, xa rời phong tục tập quán, sính ngoại, bắt chước lối sống phương Tây một cách thiếu chọn lọc. Sự phát triển của công nghệ, mạng xã hội và lối sống gấp gáp cũng khiến con người ngày càng ít quan tâm đến những nét đẹp văn hóa xưa kia. Đây là một hồi chuông cảnh tỉnh, bởi nếu không gìn giữ, chúng ta có nguy cơ đánh mất chính mình trong làn sóng toàn cầu hóa.
Để bảo vệ văn hóa truyền thống, trước hết cần có sự nhận thức đúng đắn từ mỗi cá nhân, đặc biệt là thế hệ trẻ. Việc tìm hiểu, trân trọng và tham gia vào các hoạt động văn hóa truyền thống như học hát quan họ, chơi nhạc cụ dân tộc, mặc áo dài trong dịp lễ Tết, thăm chùa đầu năm… không chỉ giúp nuôi dưỡng tâm hồn mà còn góp phần gìn giữ bản sắc dân tộc. Gia đình và nhà trường cũng cần giáo dục cho thế hệ trẻ biết yêu quý và tự hào về văn hóa dân tộc từ những điều nhỏ nhất. Bên cạnh đó, nhà nước và các cơ quan chức năng nên có những chính sách thiết thực để bảo tồn các di sản văn hóa vật thể và phi vật thể, hỗ trợ nghệ nhân và các làng nghề truyền thống, đồng thời đẩy mạnh truyền thông về văn hóa qua các phương tiện hiện đại.
Giữ gìn văn hóa truyền thống không có nghĩa là phủ nhận cái mới, mà là biết tiếp thu một cách chọn lọc, hài hòa giữa truyền thống và hiện đại. Một dân tộc muốn vững mạnh thì không thể để mất đi cội nguồn. Giống như cây phải có gốc, con người phải có văn hóa. Do đó, trong đời sống hôm nay, mỗi chúng ta cần góp phần gìn giữ những giá trị văn hóa truyền thống bằng tình yêu, sự hiểu biết và hành động cụ thể.
Trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính, nhân vật “em” hiện lên là hình ảnh tiêu biểu cho người con gái quê mang vẻ đẹp mộc mạc, dịu dàng nhưng cũng đang dần thay đổi trước làn sóng văn minh đô thị. Ban đầu, “em” gắn bó với không gian làng quê bình dị, với “áo cánh nâu”, “khăn mỏ quạ”, với vẻ đẹp thôn dã gần gũi và chân thành. Tuy nhiên, theo thời gian, “em” bắt đầu thay đổi: biết làm dáng, đánh phấn, bỏ đi lối ăn mặc quê mùa để chạy theo cái đẹp thành thị. Sự thay đổi ấy khiến người trữ tình tiếc nuối bởi “em” đã đánh mất phần nào cái hồn quê hương mộc mạc. Qua nhân vật “em”, Nguyễn Bính không chỉ phản ánh hiện thực xã hội thời kỳ nửa đầu thế kỷ XX – khi lối sống thị thành bắt đầu ảnh hưởng đến nông thôn – mà còn thể hiện một tâm hồn nghệ sĩ luôn tha thiết với vẻ đẹp truyền thống, chân quê. Hình ảnh “em” là lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sâu sắc: hãy biết trân trọng và giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc, đừng để “hương đồng gió nội bay đi ít nhiều”.
Thông điệp của bài thơ Chân quê là lời nhắn nhủ nhẹ nhàng nhưng sâu sắc về việc giữ gìn vẻ đẹp mộc mạc, thuần hậu của con người và cuộc sống thôn quê, đặc biệt là trong bối cảnh xã hội đang dần thay đổi theo hướng hiện đại, thành thị. Nguyễn Bính còn thể hiện tình yêu sâu đậm với quê hương, với con người và những giá trị bình dị, bền vững của làng quê Việt Nam.
Biện pháp tu từ trong câu thơ “Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều” là hoán dụ.
Hoán dụ là việc gọi tên sự vật, hiện tượng này bằng tên của sự vật, hiện tượng khác có quan hệ gần gũi với nó.
Trong câu thơ này, “hương” được sử dụng để chỉ mùi thơm của đồng nội, của thiên nhiên. Việc sử dụng hoán dụ “hương” tạo nên một hình ảnh đẹp và giàu sức gợi về vẻ đẹp của thiên nhiên đồng quê.
Tác dụng của biện pháp tu từ này là:
- Tạo hình ảnh sinh động và gợi cảm về mùi thơm của đồng nội.
- Gợi lên cảm giác về sự phong phú và đa dạng của thiên nhiên.
- Nhấn mạnh sự gắn kết giữa con người và thiên nhiên.
Nhìn chung, biện pháp tu từ hoán dụ trong câu thơ giúp tạo nên một bức tranh đẹp và giàu sức gợi về thiên nhiên đồng quê.
- Khăn nhung quần lĩnh
- Áo cài khuy bấm
- cái yếm lụa sồi
- Cái dây lưng đũi
- cái áo tứ thân
- Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen
theo em những loại trang phục này là những trang phục gắn liền với người con gái nông thôn Việt Nam
Nhưng lí giải văn vẻ và sâu sắc hơn thì “chân quê” chính là vẻ đẹp mộc mạc, bình dị của vùng thôn quê, của những người con quê. Đó là sự chân thật trong lối sống bình dị, giản đơn của người dân quê. Đó là sự chân chất, thật thà, thẳng thắn, hồn nhiền, trong sáng, không chút vụ lợi, tối tăm của người dân quê
thể thơ lục bát
thể thơ lục bát