Đinh Thị Thu Hương

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Đinh Thị Thu Hương
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1 :    Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng giàu bản lĩnh, dũng cảm và quyết đoán. Trước tội ác của Clô-đi-út – kẻ đã giết cha mình để chiếm ngôi, Hăm-lét không chọn cách im lặng hay buông xuôi, mà âm thầm điều tra, tìm cách vạch trần và trả thù. Tuy nhiên, chàng cũng là một con người nội tâm sâu sắc, luôn giằng xé giữa công lý và nhân đạo, giữa hành động và lương tâm. Điều đó thể hiện rõ qua việc chàng do dự khi định giết Clô-đi-út lúc hắn đang cầu nguyện. Hăm-lét còn là một người thông minh và bản lĩnh, khi đã thay đổi mật thư hòng thoát chết trên đường sang Anh. Tuy nhiên, bi kịch của Hăm-lét là ở chỗ: trong hành trình thực thi công lý, chàng vô tình gây ra nhiều mất mát, đau thương – như cái chết của Pô-lô-ni-út, Ô-phê-li-a, La-ớc-tơ, mẹ mình và chính bản thân chàng. Qua đó, Hăm-lét trở thành biểu tượng bi tráng cho con người đấu tranh với cái ác, nhưng cũng là nạn nhân của một xã hội đầy mưu mô và tội lỗi.

Câu 2 :  Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng của nước Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói ấy không chỉ là một nhận định đạo đức mà còn là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc sống: đừng vô cảm, đừng im lặng trước điều sai trái. Thật vậy, không phải ai sinh ra cũng mang trong mình bản chất xấu xa. Nhưng điều nguy hiểm là ở chỗ, cái ác không chỉ tồn tại ở hành động của kẻ thủ ác, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự thờ ơ, sự im lặng của những người xung quanh. Khi con người im lặng, nghĩa là họ chấp nhận cho cái xấu tồn tại, thậm chí tạo điều kiện để cái ác lớn lên. Một xã hội mà ai cũng quay mặt làm ngơ trước bất công thì dù có luật pháp nghiêm minh đến đâu, cái ác vẫn sẽ có cơ hội lộng hành. Lịch sử nhân loại từng chứng kiến biết bao tội ác được gây nên không chỉ bởi kẻ cầm quyền mà còn bởi sự cúi đầu, sợ hãi hoặc vô cảm của những người dân thường. Đức Quốc xã đã gây ra cuộc thảm sát người Do Thái không chỉ vì Hitler quá độc ác, mà còn vì hàng triệu người đã im lặng, không lên tiếng phản kháng. Trong đời sống hiện đại cũng vậy, sự im lặng trước nạn bạo lực học đường, tham nhũng, phá hoại môi trường... cũng là một dạng “đồng lõa”. Đôi khi, chỉ một tiếng nói lên tiếng đúng lúc có thể cứu một người khỏi bất công; ngược lại, sự im lặng lại có thể khiến cái ác tiếp tục gieo rắc đau thương. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng trong nhiều hoàn cảnh, con người ta buộc phải im lặng vì sợ hãi, vì bị áp chế, vì cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa dòng chảy xã hội. Nhưng điều đó không thể là lý do để ta mãi trốn tránh. Chỉ khi con người dám lên tiếng, dám phản đối cái sai, cái ác mới bị đẩy lùi, công lý mới được bảo vệ. Từ câu nói của Martin Luther King, ta cần nhìn lại chính mình: đừng chờ đến khi cái ác chạm vào ta mới hành động. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đúng lúc đều có thể là ngọn đèn soi sáng trong bóng tối. Sống có trách nhiệm, có lương tâm – đó mới là cách sống đúng đắn và nhân văn nhất.

Câu 1 :    Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng giàu bản lĩnh, dũng cảm và quyết đoán. Trước tội ác của Clô-đi-út – kẻ đã giết cha mình để chiếm ngôi, Hăm-lét không chọn cách im lặng hay buông xuôi, mà âm thầm điều tra, tìm cách vạch trần và trả thù. Tuy nhiên, chàng cũng là một con người nội tâm sâu sắc, luôn giằng xé giữa công lý và nhân đạo, giữa hành động và lương tâm. Điều đó thể hiện rõ qua việc chàng do dự khi định giết Clô-đi-út lúc hắn đang cầu nguyện. Hăm-lét còn là một người thông minh và bản lĩnh, khi đã thay đổi mật thư hòng thoát chết trên đường sang Anh. Tuy nhiên, bi kịch của Hăm-lét là ở chỗ: trong hành trình thực thi công lý, chàng vô tình gây ra nhiều mất mát, đau thương – như cái chết của Pô-lô-ni-út, Ô-phê-li-a, La-ớc-tơ, mẹ mình và chính bản thân chàng. Qua đó, Hăm-lét trở thành biểu tượng bi tráng cho con người đấu tranh với cái ác, nhưng cũng là nạn nhân của một xã hội đầy mưu mô và tội lỗi.

Câu 2 :  Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng của nước Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói ấy không chỉ là một nhận định đạo đức mà còn là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc sống: đừng vô cảm, đừng im lặng trước điều sai trái. Thật vậy, không phải ai sinh ra cũng mang trong mình bản chất xấu xa. Nhưng điều nguy hiểm là ở chỗ, cái ác không chỉ tồn tại ở hành động của kẻ thủ ác, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự thờ ơ, sự im lặng của những người xung quanh. Khi con người im lặng, nghĩa là họ chấp nhận cho cái xấu tồn tại, thậm chí tạo điều kiện để cái ác lớn lên. Một xã hội mà ai cũng quay mặt làm ngơ trước bất công thì dù có luật pháp nghiêm minh đến đâu, cái ác vẫn sẽ có cơ hội lộng hành. Lịch sử nhân loại từng chứng kiến biết bao tội ác được gây nên không chỉ bởi kẻ cầm quyền mà còn bởi sự cúi đầu, sợ hãi hoặc vô cảm của những người dân thường. Đức Quốc xã đã gây ra cuộc thảm sát người Do Thái không chỉ vì Hitler quá độc ác, mà còn vì hàng triệu người đã im lặng, không lên tiếng phản kháng. Trong đời sống hiện đại cũng vậy, sự im lặng trước nạn bạo lực học đường, tham nhũng, phá hoại môi trường... cũng là một dạng “đồng lõa”. Đôi khi, chỉ một tiếng nói lên tiếng đúng lúc có thể cứu một người khỏi bất công; ngược lại, sự im lặng lại có thể khiến cái ác tiếp tục gieo rắc đau thương. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng trong nhiều hoàn cảnh, con người ta buộc phải im lặng vì sợ hãi, vì bị áp chế, vì cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa dòng chảy xã hội. Nhưng điều đó không thể là lý do để ta mãi trốn tránh. Chỉ khi con người dám lên tiếng, dám phản đối cái sai, cái ác mới bị đẩy lùi, công lý mới được bảo vệ. Từ câu nói của Martin Luther King, ta cần nhìn lại chính mình: đừng chờ đến khi cái ác chạm vào ta mới hành động. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đúng lúc đều có thể là ngọn đèn soi sáng trong bóng tối. Sống có trách nhiệm, có lương tâm – đó mới là cách sống đúng đắn và nhân văn nhất.

Câu 1 :    Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng giàu bản lĩnh, dũng cảm và quyết đoán. Trước tội ác của Clô-đi-út – kẻ đã giết cha mình để chiếm ngôi, Hăm-lét không chọn cách im lặng hay buông xuôi, mà âm thầm điều tra, tìm cách vạch trần và trả thù. Tuy nhiên, chàng cũng là một con người nội tâm sâu sắc, luôn giằng xé giữa công lý và nhân đạo, giữa hành động và lương tâm. Điều đó thể hiện rõ qua việc chàng do dự khi định giết Clô-đi-út lúc hắn đang cầu nguyện. Hăm-lét còn là một người thông minh và bản lĩnh, khi đã thay đổi mật thư hòng thoát chết trên đường sang Anh. Tuy nhiên, bi kịch của Hăm-lét là ở chỗ: trong hành trình thực thi công lý, chàng vô tình gây ra nhiều mất mát, đau thương – như cái chết của Pô-lô-ni-út, Ô-phê-li-a, La-ớc-tơ, mẹ mình và chính bản thân chàng. Qua đó, Hăm-lét trở thành biểu tượng bi tráng cho con người đấu tranh với cái ác, nhưng cũng là nạn nhân của một xã hội đầy mưu mô và tội lỗi.

Câu 2 :  Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng của nước Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói ấy không chỉ là một nhận định đạo đức mà còn là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc sống: đừng vô cảm, đừng im lặng trước điều sai trái. Thật vậy, không phải ai sinh ra cũng mang trong mình bản chất xấu xa. Nhưng điều nguy hiểm là ở chỗ, cái ác không chỉ tồn tại ở hành động của kẻ thủ ác, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự thờ ơ, sự im lặng của những người xung quanh. Khi con người im lặng, nghĩa là họ chấp nhận cho cái xấu tồn tại, thậm chí tạo điều kiện để cái ác lớn lên. Một xã hội mà ai cũng quay mặt làm ngơ trước bất công thì dù có luật pháp nghiêm minh đến đâu, cái ác vẫn sẽ có cơ hội lộng hành. Lịch sử nhân loại từng chứng kiến biết bao tội ác được gây nên không chỉ bởi kẻ cầm quyền mà còn bởi sự cúi đầu, sợ hãi hoặc vô cảm của những người dân thường. Đức Quốc xã đã gây ra cuộc thảm sát người Do Thái không chỉ vì Hitler quá độc ác, mà còn vì hàng triệu người đã im lặng, không lên tiếng phản kháng. Trong đời sống hiện đại cũng vậy, sự im lặng trước nạn bạo lực học đường, tham nhũng, phá hoại môi trường... cũng là một dạng “đồng lõa”. Đôi khi, chỉ một tiếng nói lên tiếng đúng lúc có thể cứu một người khỏi bất công; ngược lại, sự im lặng lại có thể khiến cái ác tiếp tục gieo rắc đau thương. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng trong nhiều hoàn cảnh, con người ta buộc phải im lặng vì sợ hãi, vì bị áp chế, vì cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa dòng chảy xã hội. Nhưng điều đó không thể là lý do để ta mãi trốn tránh. Chỉ khi con người dám lên tiếng, dám phản đối cái sai, cái ác mới bị đẩy lùi, công lý mới được bảo vệ. Từ câu nói của Martin Luther King, ta cần nhìn lại chính mình: đừng chờ đến khi cái ác chạm vào ta mới hành động. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đúng lúc đều có thể là ngọn đèn soi sáng trong bóng tối. Sống có trách nhiệm, có lương tâm – đó mới là cách sống đúng đắn và nhân văn nhất.

Câu 1 :    Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng giàu bản lĩnh, dũng cảm và quyết đoán. Trước tội ác của Clô-đi-út – kẻ đã giết cha mình để chiếm ngôi, Hăm-lét không chọn cách im lặng hay buông xuôi, mà âm thầm điều tra, tìm cách vạch trần và trả thù. Tuy nhiên, chàng cũng là một con người nội tâm sâu sắc, luôn giằng xé giữa công lý và nhân đạo, giữa hành động và lương tâm. Điều đó thể hiện rõ qua việc chàng do dự khi định giết Clô-đi-út lúc hắn đang cầu nguyện. Hăm-lét còn là một người thông minh và bản lĩnh, khi đã thay đổi mật thư hòng thoát chết trên đường sang Anh. Tuy nhiên, bi kịch của Hăm-lét là ở chỗ: trong hành trình thực thi công lý, chàng vô tình gây ra nhiều mất mát, đau thương – như cái chết của Pô-lô-ni-út, Ô-phê-li-a, La-ớc-tơ, mẹ mình và chính bản thân chàng. Qua đó, Hăm-lét trở thành biểu tượng bi tráng cho con người đấu tranh với cái ác, nhưng cũng là nạn nhân của một xã hội đầy mưu mô và tội lỗi.

Câu 2 :  Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng của nước Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói ấy không chỉ là một nhận định đạo đức mà còn là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc sống: đừng vô cảm, đừng im lặng trước điều sai trái. Thật vậy, không phải ai sinh ra cũng mang trong mình bản chất xấu xa. Nhưng điều nguy hiểm là ở chỗ, cái ác không chỉ tồn tại ở hành động của kẻ thủ ác, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự thờ ơ, sự im lặng của những người xung quanh. Khi con người im lặng, nghĩa là họ chấp nhận cho cái xấu tồn tại, thậm chí tạo điều kiện để cái ác lớn lên. Một xã hội mà ai cũng quay mặt làm ngơ trước bất công thì dù có luật pháp nghiêm minh đến đâu, cái ác vẫn sẽ có cơ hội lộng hành. Lịch sử nhân loại từng chứng kiến biết bao tội ác được gây nên không chỉ bởi kẻ cầm quyền mà còn bởi sự cúi đầu, sợ hãi hoặc vô cảm của những người dân thường. Đức Quốc xã đã gây ra cuộc thảm sát người Do Thái không chỉ vì Hitler quá độc ác, mà còn vì hàng triệu người đã im lặng, không lên tiếng phản kháng. Trong đời sống hiện đại cũng vậy, sự im lặng trước nạn bạo lực học đường, tham nhũng, phá hoại môi trường... cũng là một dạng “đồng lõa”. Đôi khi, chỉ một tiếng nói lên tiếng đúng lúc có thể cứu một người khỏi bất công; ngược lại, sự im lặng lại có thể khiến cái ác tiếp tục gieo rắc đau thương. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng trong nhiều hoàn cảnh, con người ta buộc phải im lặng vì sợ hãi, vì bị áp chế, vì cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa dòng chảy xã hội. Nhưng điều đó không thể là lý do để ta mãi trốn tránh. Chỉ khi con người dám lên tiếng, dám phản đối cái sai, cái ác mới bị đẩy lùi, công lý mới được bảo vệ. Từ câu nói của Martin Luther King, ta cần nhìn lại chính mình: đừng chờ đến khi cái ác chạm vào ta mới hành động. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đúng lúc đều có thể là ngọn đèn soi sáng trong bóng tối. Sống có trách nhiệm, có lương tâm – đó mới là cách sống đúng đắn và nhân văn nhất.

Câu 1 :    Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng giàu bản lĩnh, dũng cảm và quyết đoán. Trước tội ác của Clô-đi-út – kẻ đã giết cha mình để chiếm ngôi, Hăm-lét không chọn cách im lặng hay buông xuôi, mà âm thầm điều tra, tìm cách vạch trần và trả thù. Tuy nhiên, chàng cũng là một con người nội tâm sâu sắc, luôn giằng xé giữa công lý và nhân đạo, giữa hành động và lương tâm. Điều đó thể hiện rõ qua việc chàng do dự khi định giết Clô-đi-út lúc hắn đang cầu nguyện. Hăm-lét còn là một người thông minh và bản lĩnh, khi đã thay đổi mật thư hòng thoát chết trên đường sang Anh. Tuy nhiên, bi kịch của Hăm-lét là ở chỗ: trong hành trình thực thi công lý, chàng vô tình gây ra nhiều mất mát, đau thương – như cái chết của Pô-lô-ni-út, Ô-phê-li-a, La-ớc-tơ, mẹ mình và chính bản thân chàng. Qua đó, Hăm-lét trở thành biểu tượng bi tráng cho con người đấu tranh với cái ác, nhưng cũng là nạn nhân của một xã hội đầy mưu mô và tội lỗi.

Câu 2 :  Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng của nước Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói ấy không chỉ là một nhận định đạo đức mà còn là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc sống: đừng vô cảm, đừng im lặng trước điều sai trái. Thật vậy, không phải ai sinh ra cũng mang trong mình bản chất xấu xa. Nhưng điều nguy hiểm là ở chỗ, cái ác không chỉ tồn tại ở hành động của kẻ thủ ác, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự thờ ơ, sự im lặng của những người xung quanh. Khi con người im lặng, nghĩa là họ chấp nhận cho cái xấu tồn tại, thậm chí tạo điều kiện để cái ác lớn lên. Một xã hội mà ai cũng quay mặt làm ngơ trước bất công thì dù có luật pháp nghiêm minh đến đâu, cái ác vẫn sẽ có cơ hội lộng hành. Lịch sử nhân loại từng chứng kiến biết bao tội ác được gây nên không chỉ bởi kẻ cầm quyền mà còn bởi sự cúi đầu, sợ hãi hoặc vô cảm của những người dân thường. Đức Quốc xã đã gây ra cuộc thảm sát người Do Thái không chỉ vì Hitler quá độc ác, mà còn vì hàng triệu người đã im lặng, không lên tiếng phản kháng. Trong đời sống hiện đại cũng vậy, sự im lặng trước nạn bạo lực học đường, tham nhũng, phá hoại môi trường... cũng là một dạng “đồng lõa”. Đôi khi, chỉ một tiếng nói lên tiếng đúng lúc có thể cứu một người khỏi bất công; ngược lại, sự im lặng lại có thể khiến cái ác tiếp tục gieo rắc đau thương. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng trong nhiều hoàn cảnh, con người ta buộc phải im lặng vì sợ hãi, vì bị áp chế, vì cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa dòng chảy xã hội. Nhưng điều đó không thể là lý do để ta mãi trốn tránh. Chỉ khi con người dám lên tiếng, dám phản đối cái sai, cái ác mới bị đẩy lùi, công lý mới được bảo vệ. Từ câu nói của Martin Luther King, ta cần nhìn lại chính mình: đừng chờ đến khi cái ác chạm vào ta mới hành động. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đúng lúc đều có thể là ngọn đèn soi sáng trong bóng tối. Sống có trách nhiệm, có lương tâm – đó mới là cách sống đúng đắn và nhân văn nhất.

Câu 1 :    Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng giàu bản lĩnh, dũng cảm và quyết đoán. Trước tội ác của Clô-đi-út – kẻ đã giết cha mình để chiếm ngôi, Hăm-lét không chọn cách im lặng hay buông xuôi, mà âm thầm điều tra, tìm cách vạch trần và trả thù. Tuy nhiên, chàng cũng là một con người nội tâm sâu sắc, luôn giằng xé giữa công lý và nhân đạo, giữa hành động và lương tâm. Điều đó thể hiện rõ qua việc chàng do dự khi định giết Clô-đi-út lúc hắn đang cầu nguyện. Hăm-lét còn là một người thông minh và bản lĩnh, khi đã thay đổi mật thư hòng thoát chết trên đường sang Anh. Tuy nhiên, bi kịch của Hăm-lét là ở chỗ: trong hành trình thực thi công lý, chàng vô tình gây ra nhiều mất mát, đau thương – như cái chết của Pô-lô-ni-út, Ô-phê-li-a, La-ớc-tơ, mẹ mình và chính bản thân chàng. Qua đó, Hăm-lét trở thành biểu tượng bi tráng cho con người đấu tranh với cái ác, nhưng cũng là nạn nhân của một xã hội đầy mưu mô và tội lỗi.

Câu 2 :  Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng của nước Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói ấy không chỉ là một nhận định đạo đức mà còn là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc sống: đừng vô cảm, đừng im lặng trước điều sai trái. Thật vậy, không phải ai sinh ra cũng mang trong mình bản chất xấu xa. Nhưng điều nguy hiểm là ở chỗ, cái ác không chỉ tồn tại ở hành động của kẻ thủ ác, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự thờ ơ, sự im lặng của những người xung quanh. Khi con người im lặng, nghĩa là họ chấp nhận cho cái xấu tồn tại, thậm chí tạo điều kiện để cái ác lớn lên. Một xã hội mà ai cũng quay mặt làm ngơ trước bất công thì dù có luật pháp nghiêm minh đến đâu, cái ác vẫn sẽ có cơ hội lộng hành. Lịch sử nhân loại từng chứng kiến biết bao tội ác được gây nên không chỉ bởi kẻ cầm quyền mà còn bởi sự cúi đầu, sợ hãi hoặc vô cảm của những người dân thường. Đức Quốc xã đã gây ra cuộc thảm sát người Do Thái không chỉ vì Hitler quá độc ác, mà còn vì hàng triệu người đã im lặng, không lên tiếng phản kháng. Trong đời sống hiện đại cũng vậy, sự im lặng trước nạn bạo lực học đường, tham nhũng, phá hoại môi trường... cũng là một dạng “đồng lõa”. Đôi khi, chỉ một tiếng nói lên tiếng đúng lúc có thể cứu một người khỏi bất công; ngược lại, sự im lặng lại có thể khiến cái ác tiếp tục gieo rắc đau thương. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng trong nhiều hoàn cảnh, con người ta buộc phải im lặng vì sợ hãi, vì bị áp chế, vì cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa dòng chảy xã hội. Nhưng điều đó không thể là lý do để ta mãi trốn tránh. Chỉ khi con người dám lên tiếng, dám phản đối cái sai, cái ác mới bị đẩy lùi, công lý mới được bảo vệ. Từ câu nói của Martin Luther King, ta cần nhìn lại chính mình: đừng chờ đến khi cái ác chạm vào ta mới hành động. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đúng lúc đều có thể là ngọn đèn soi sáng trong bóng tối. Sống có trách nhiệm, có lương tâm – đó mới là cách sống đúng đắn và nhân văn nhất.

Câu 1 :    Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng giàu bản lĩnh, dũng cảm và quyết đoán. Trước tội ác của Clô-đi-út – kẻ đã giết cha mình để chiếm ngôi, Hăm-lét không chọn cách im lặng hay buông xuôi, mà âm thầm điều tra, tìm cách vạch trần và trả thù. Tuy nhiên, chàng cũng là một con người nội tâm sâu sắc, luôn giằng xé giữa công lý và nhân đạo, giữa hành động và lương tâm. Điều đó thể hiện rõ qua việc chàng do dự khi định giết Clô-đi-út lúc hắn đang cầu nguyện. Hăm-lét còn là một người thông minh và bản lĩnh, khi đã thay đổi mật thư hòng thoát chết trên đường sang Anh. Tuy nhiên, bi kịch của Hăm-lét là ở chỗ: trong hành trình thực thi công lý, chàng vô tình gây ra nhiều mất mát, đau thương – như cái chết của Pô-lô-ni-út, Ô-phê-li-a, La-ớc-tơ, mẹ mình và chính bản thân chàng. Qua đó, Hăm-lét trở thành biểu tượng bi tráng cho con người đấu tranh với cái ác, nhưng cũng là nạn nhân của một xã hội đầy mưu mô và tội lỗi.

Câu 2 :  Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng của nước Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói ấy không chỉ là một nhận định đạo đức mà còn là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc sống: đừng vô cảm, đừng im lặng trước điều sai trái. Thật vậy, không phải ai sinh ra cũng mang trong mình bản chất xấu xa. Nhưng điều nguy hiểm là ở chỗ, cái ác không chỉ tồn tại ở hành động của kẻ thủ ác, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự thờ ơ, sự im lặng của những người xung quanh. Khi con người im lặng, nghĩa là họ chấp nhận cho cái xấu tồn tại, thậm chí tạo điều kiện để cái ác lớn lên. Một xã hội mà ai cũng quay mặt làm ngơ trước bất công thì dù có luật pháp nghiêm minh đến đâu, cái ác vẫn sẽ có cơ hội lộng hành. Lịch sử nhân loại từng chứng kiến biết bao tội ác được gây nên không chỉ bởi kẻ cầm quyền mà còn bởi sự cúi đầu, sợ hãi hoặc vô cảm của những người dân thường. Đức Quốc xã đã gây ra cuộc thảm sát người Do Thái không chỉ vì Hitler quá độc ác, mà còn vì hàng triệu người đã im lặng, không lên tiếng phản kháng. Trong đời sống hiện đại cũng vậy, sự im lặng trước nạn bạo lực học đường, tham nhũng, phá hoại môi trường... cũng là một dạng “đồng lõa”. Đôi khi, chỉ một tiếng nói lên tiếng đúng lúc có thể cứu một người khỏi bất công; ngược lại, sự im lặng lại có thể khiến cái ác tiếp tục gieo rắc đau thương. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng trong nhiều hoàn cảnh, con người ta buộc phải im lặng vì sợ hãi, vì bị áp chế, vì cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa dòng chảy xã hội. Nhưng điều đó không thể là lý do để ta mãi trốn tránh. Chỉ khi con người dám lên tiếng, dám phản đối cái sai, cái ác mới bị đẩy lùi, công lý mới được bảo vệ. Từ câu nói của Martin Luther King, ta cần nhìn lại chính mình: đừng chờ đến khi cái ác chạm vào ta mới hành động. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đúng lúc đều có thể là ngọn đèn soi sáng trong bóng tối. Sống có trách nhiệm, có lương tâm – đó mới là cách sống đúng đắn và nhân văn nhất.

Câu 1 :    Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng giàu bản lĩnh, dũng cảm và quyết đoán. Trước tội ác của Clô-đi-út – kẻ đã giết cha mình để chiếm ngôi, Hăm-lét không chọn cách im lặng hay buông xuôi, mà âm thầm điều tra, tìm cách vạch trần và trả thù. Tuy nhiên, chàng cũng là một con người nội tâm sâu sắc, luôn giằng xé giữa công lý và nhân đạo, giữa hành động và lương tâm. Điều đó thể hiện rõ qua việc chàng do dự khi định giết Clô-đi-út lúc hắn đang cầu nguyện. Hăm-lét còn là một người thông minh và bản lĩnh, khi đã thay đổi mật thư hòng thoát chết trên đường sang Anh. Tuy nhiên, bi kịch của Hăm-lét là ở chỗ: trong hành trình thực thi công lý, chàng vô tình gây ra nhiều mất mát, đau thương – như cái chết của Pô-lô-ni-út, Ô-phê-li-a, La-ớc-tơ, mẹ mình và chính bản thân chàng. Qua đó, Hăm-lét trở thành biểu tượng bi tráng cho con người đấu tranh với cái ác, nhưng cũng là nạn nhân của một xã hội đầy mưu mô và tội lỗi.

Câu 2 :  Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng của nước Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói ấy không chỉ là một nhận định đạo đức mà còn là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc sống: đừng vô cảm, đừng im lặng trước điều sai trái. Thật vậy, không phải ai sinh ra cũng mang trong mình bản chất xấu xa. Nhưng điều nguy hiểm là ở chỗ, cái ác không chỉ tồn tại ở hành động của kẻ thủ ác, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự thờ ơ, sự im lặng của những người xung quanh. Khi con người im lặng, nghĩa là họ chấp nhận cho cái xấu tồn tại, thậm chí tạo điều kiện để cái ác lớn lên. Một xã hội mà ai cũng quay mặt làm ngơ trước bất công thì dù có luật pháp nghiêm minh đến đâu, cái ác vẫn sẽ có cơ hội lộng hành. Lịch sử nhân loại từng chứng kiến biết bao tội ác được gây nên không chỉ bởi kẻ cầm quyền mà còn bởi sự cúi đầu, sợ hãi hoặc vô cảm của những người dân thường. Đức Quốc xã đã gây ra cuộc thảm sát người Do Thái không chỉ vì Hitler quá độc ác, mà còn vì hàng triệu người đã im lặng, không lên tiếng phản kháng. Trong đời sống hiện đại cũng vậy, sự im lặng trước nạn bạo lực học đường, tham nhũng, phá hoại môi trường... cũng là một dạng “đồng lõa”. Đôi khi, chỉ một tiếng nói lên tiếng đúng lúc có thể cứu một người khỏi bất công; ngược lại, sự im lặng lại có thể khiến cái ác tiếp tục gieo rắc đau thương. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng trong nhiều hoàn cảnh, con người ta buộc phải im lặng vì sợ hãi, vì bị áp chế, vì cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa dòng chảy xã hội. Nhưng điều đó không thể là lý do để ta mãi trốn tránh. Chỉ khi con người dám lên tiếng, dám phản đối cái sai, cái ác mới bị đẩy lùi, công lý mới được bảo vệ. Từ câu nói của Martin Luther King, ta cần nhìn lại chính mình: đừng chờ đến khi cái ác chạm vào ta mới hành động. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đúng lúc đều có thể là ngọn đèn soi sáng trong bóng tối. Sống có trách nhiệm, có lương tâm – đó mới là cách sống đúng đắn và nhân văn nhất.

Câu 1 :    Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng giàu bản lĩnh, dũng cảm và quyết đoán. Trước tội ác của Clô-đi-út – kẻ đã giết cha mình để chiếm ngôi, Hăm-lét không chọn cách im lặng hay buông xuôi, mà âm thầm điều tra, tìm cách vạch trần và trả thù. Tuy nhiên, chàng cũng là một con người nội tâm sâu sắc, luôn giằng xé giữa công lý và nhân đạo, giữa hành động và lương tâm. Điều đó thể hiện rõ qua việc chàng do dự khi định giết Clô-đi-út lúc hắn đang cầu nguyện. Hăm-lét còn là một người thông minh và bản lĩnh, khi đã thay đổi mật thư hòng thoát chết trên đường sang Anh. Tuy nhiên, bi kịch của Hăm-lét là ở chỗ: trong hành trình thực thi công lý, chàng vô tình gây ra nhiều mất mát, đau thương – như cái chết của Pô-lô-ni-út, Ô-phê-li-a, La-ớc-tơ, mẹ mình và chính bản thân chàng. Qua đó, Hăm-lét trở thành biểu tượng bi tráng cho con người đấu tranh với cái ác, nhưng cũng là nạn nhân của một xã hội đầy mưu mô và tội lỗi.

Câu 2 :  Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng của nước Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói ấy không chỉ là một nhận định đạo đức mà còn là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc sống: đừng vô cảm, đừng im lặng trước điều sai trái. Thật vậy, không phải ai sinh ra cũng mang trong mình bản chất xấu xa. Nhưng điều nguy hiểm là ở chỗ, cái ác không chỉ tồn tại ở hành động của kẻ thủ ác, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự thờ ơ, sự im lặng của những người xung quanh. Khi con người im lặng, nghĩa là họ chấp nhận cho cái xấu tồn tại, thậm chí tạo điều kiện để cái ác lớn lên. Một xã hội mà ai cũng quay mặt làm ngơ trước bất công thì dù có luật pháp nghiêm minh đến đâu, cái ác vẫn sẽ có cơ hội lộng hành. Lịch sử nhân loại từng chứng kiến biết bao tội ác được gây nên không chỉ bởi kẻ cầm quyền mà còn bởi sự cúi đầu, sợ hãi hoặc vô cảm của những người dân thường. Đức Quốc xã đã gây ra cuộc thảm sát người Do Thái không chỉ vì Hitler quá độc ác, mà còn vì hàng triệu người đã im lặng, không lên tiếng phản kháng. Trong đời sống hiện đại cũng vậy, sự im lặng trước nạn bạo lực học đường, tham nhũng, phá hoại môi trường... cũng là một dạng “đồng lõa”. Đôi khi, chỉ một tiếng nói lên tiếng đúng lúc có thể cứu một người khỏi bất công; ngược lại, sự im lặng lại có thể khiến cái ác tiếp tục gieo rắc đau thương. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng trong nhiều hoàn cảnh, con người ta buộc phải im lặng vì sợ hãi, vì bị áp chế, vì cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa dòng chảy xã hội. Nhưng điều đó không thể là lý do để ta mãi trốn tránh. Chỉ khi con người dám lên tiếng, dám phản đối cái sai, cái ác mới bị đẩy lùi, công lý mới được bảo vệ. Từ câu nói của Martin Luther King, ta cần nhìn lại chính mình: đừng chờ đến khi cái ác chạm vào ta mới hành động. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đúng lúc đều có thể là ngọn đèn soi sáng trong bóng tối. Sống có trách nhiệm, có lương tâm – đó mới là cách sống đúng đắn và nhân văn nhất.

Câu 1 :    Trong đoạn trích, nhân vật Hăm-lét hiện lên là một con người đầy mâu thuẫn nhưng cũng giàu bản lĩnh, dũng cảm và quyết đoán. Trước tội ác của Clô-đi-út – kẻ đã giết cha mình để chiếm ngôi, Hăm-lét không chọn cách im lặng hay buông xuôi, mà âm thầm điều tra, tìm cách vạch trần và trả thù. Tuy nhiên, chàng cũng là một con người nội tâm sâu sắc, luôn giằng xé giữa công lý và nhân đạo, giữa hành động và lương tâm. Điều đó thể hiện rõ qua việc chàng do dự khi định giết Clô-đi-út lúc hắn đang cầu nguyện. Hăm-lét còn là một người thông minh và bản lĩnh, khi đã thay đổi mật thư hòng thoát chết trên đường sang Anh. Tuy nhiên, bi kịch của Hăm-lét là ở chỗ: trong hành trình thực thi công lý, chàng vô tình gây ra nhiều mất mát, đau thương – như cái chết của Pô-lô-ni-út, Ô-phê-li-a, La-ớc-tơ, mẹ mình và chính bản thân chàng. Qua đó, Hăm-lét trở thành biểu tượng bi tráng cho con người đấu tranh với cái ác, nhưng cũng là nạn nhân của một xã hội đầy mưu mô và tội lỗi.

Câu 2 :  Martin Luther King – nhà hoạt động nhân quyền nổi tiếng của nước Mỹ – từng nói: “Con người sinh ra không phải để làm ác, nhưng sự im lặng trước cái ác cũng là một tội ác.” Câu nói ấy không chỉ là một nhận định đạo đức mà còn là lời cảnh tỉnh về trách nhiệm của mỗi cá nhân trong cuộc sống: đừng vô cảm, đừng im lặng trước điều sai trái. Thật vậy, không phải ai sinh ra cũng mang trong mình bản chất xấu xa. Nhưng điều nguy hiểm là ở chỗ, cái ác không chỉ tồn tại ở hành động của kẻ thủ ác, mà còn được nuôi dưỡng bởi sự thờ ơ, sự im lặng của những người xung quanh. Khi con người im lặng, nghĩa là họ chấp nhận cho cái xấu tồn tại, thậm chí tạo điều kiện để cái ác lớn lên. Một xã hội mà ai cũng quay mặt làm ngơ trước bất công thì dù có luật pháp nghiêm minh đến đâu, cái ác vẫn sẽ có cơ hội lộng hành. Lịch sử nhân loại từng chứng kiến biết bao tội ác được gây nên không chỉ bởi kẻ cầm quyền mà còn bởi sự cúi đầu, sợ hãi hoặc vô cảm của những người dân thường. Đức Quốc xã đã gây ra cuộc thảm sát người Do Thái không chỉ vì Hitler quá độc ác, mà còn vì hàng triệu người đã im lặng, không lên tiếng phản kháng. Trong đời sống hiện đại cũng vậy, sự im lặng trước nạn bạo lực học đường, tham nhũng, phá hoại môi trường... cũng là một dạng “đồng lõa”. Đôi khi, chỉ một tiếng nói lên tiếng đúng lúc có thể cứu một người khỏi bất công; ngược lại, sự im lặng lại có thể khiến cái ác tiếp tục gieo rắc đau thương. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng trong nhiều hoàn cảnh, con người ta buộc phải im lặng vì sợ hãi, vì bị áp chế, vì cảm thấy mình quá nhỏ bé giữa dòng chảy xã hội. Nhưng điều đó không thể là lý do để ta mãi trốn tránh. Chỉ khi con người dám lên tiếng, dám phản đối cái sai, cái ác mới bị đẩy lùi, công lý mới được bảo vệ. Từ câu nói của Martin Luther King, ta cần nhìn lại chính mình: đừng chờ đến khi cái ác chạm vào ta mới hành động. Mỗi hành động nhỏ, mỗi lời nói đúng lúc đều có thể là ngọn đèn soi sáng trong bóng tối. Sống có trách nhiệm, có lương tâm – đó mới là cách sống đúng đắn và nhân văn nhất.