

VŨ HOA DƯƠNG
Giới thiệu về bản thân



































Có người từng nói: “Một dân tộc muốn tồn tại và phát triển bền vững thì không thể đánh mất cội nguồn văn hóa của mình.”Thật vậy, giữa dòng chảy không ngừng của hiện đại hóa và toàn cầu hóa, những giá trị văn hóa truyền thống đang đứng trước nhiều thách thức. Trong bối cảnh đó, gìn giữ và bảo vệ bản sắc văn hóa không chỉ là trách nhiệm, mà còn là biểu hiện của lòng tự hào dân tộc, của sự trân trọng quá khứ để vững bước vào tương lai. Trước hết, văn hóa truyền thống là kết tinh của lịch sử, là “tấm gương soi” cho bao thế hệ người Việt. Đó là những phong tục tập quán như cúng tổ tiên, chúc Tết đầu năm; là tiếng Việt ngôn ngữ giàu hình ảnh và cảm xúc; là nghệ thuật dân gian như múa rối nước, quan họ, ca trù…; và còn là những triết lý sống sâu sắc như “uống nước nhớ nguồn”, “lá lành đùm lá rách”. Những giá trị ấy không chỉ tạo nên bản sắc riêng biệt mà còn nuôi dưỡng tâm hồn con người Việt qua bao thế hệ. Tuy nhiên, trong thời đại hiện nay, nhiều giá trị truyền thống đang dần bị mai một. Không khó để bắt gặp hình ảnh người trẻ say mê các lễ hội phương Tây như Halloween, Valentine, nhưng lại thờ ơ với Tết Trung thu hay Tết Đoan Ngọ những dịp lễ mang ý nghĩa gắn bó gia đình và cội nguồn dân tộc. Ngoài ra, lối sống gấp gáp, thực dụng của xã hội hiện đại cũng khiến nhiều người trẻ dần lãng quên việc gìn giữ nét đẹp truyền thống. Tuy nhiên, vẫn có những tín hiệu đáng mừng khi ngày càng nhiều người trẻ quay về với giá trị cội nguồn bằng những cách sáng tạo. Một ví dụ tiêu biểu là nhóm bạn trẻ sáng lập dự án “Việt Sử Kiêu Hùng” – chuỗi phim hoạt hình kể lại các câu chuyện lịch sử Việt Nam bằng hình ảnh sống động, ngôn ngữ hiện đại, dễ tiếp cận. Dự án đã thu hút hàng triệu lượt xem trên YouTube, khơi dậy tình yêu lịch sử và lòng tự hào dân tộc trong giới trẻ. Bên cạnh đó, sự xuất hiện của các thương hiệu thời trang như Linh Nga, Kilomet109… đã góp phần đưa chất liệu truyền thống như lụa, thổ cẩm vào thiết kế hiện đại, giúp văn hóa truyền thống “sống lại” giữa lòng thành phố đông đúc.Như vậy có thể thấy, bảo tồn văn hóa truyền thống không có nghĩa là níu kéo quá khứ một cách cứng nhắc, mà là sáng tạo, kết hợp để giá trị xưa hòa nhập vào nhịp sống hôm nay. Mỗi cá nhân, đặc biệt là thế hệ trẻ, cần có trách nhiệm tìm hiểu, gìn giữ và truyền cảm hứng cho những nét đẹp ấy. Đồng thời, nhà nước và xã hội cũng cần tạo điều kiện, cơ chế để bảo vệ di sản văn hóa, từ vật thể đến phi vật thể, và lan tỏa nó trong đời sống cộng đồng. Tóm lại, như Chủ tịch Hồ Chí Minh từng khẳng định: “Văn hóa soi đường cho quốc dân đi.”Gìn giữ văn hóa truyền thống chính là gìn giữ linh hồn dân tộc. Giữa dòng xoáy hiện đại, nếu biết trân trọng và phát huy những giá trị xưa bằng tư duy mới, văn hóa Việt sẽ không chỉ trường tồn, mà còn tỏa sáng mạnh mẽ trong thời đại toàn cầu hóa hôm nay.
Thể thơ lục bát
Nhan đề bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính gợi cho em nhiều liên tưởng và cảm nhận sâu sắc. Trước hết, hai từ “chân quê” gợi lên hình ảnh một vẻ đẹp mộc mạc, giản dị, thuần hậu của con người và cuộc sống nơi thôn dã. Đó không chỉ là vẻ đẹp hình thức mà còn là cái hồn, cái tình của người dân quê chân thành, chất phác và đậm đà bản sắc. Đồng thời, nhan đề cũng gợi ra sự đối lập giữa cái “quê” và cái “phố”, giữa sự giản dị với lối sống thị thành kiểu cách. Qua đó, nhà thơ như muốn thể hiện tình yêu tha thiết với vẻ đẹp nguyên sơ, truyền thống và bày tỏ nỗi lo âu trước sự thay đổi của con người khi chạy theo cái mới, cái hào nhoáng. Nhan đề “Chân quê” cũng chính là lời nhắn gửi nhẹ nhàng mà sâu sắc về việc giữ gìn những giá trị đẹp đẽ của tâm hồn và phong cách sống người Việt Nam.
Trong đoạn thơ, Nguyễn Bính đã liệt kê nhiều loại trang phục như: khăn nhung, quần lĩnh, áo cài khuy bấm những món đồ hiện đại, kiểu cách của chốn thị thành; đối lập với đó là yếm lụa sồi, dây lưng đũi nhuộm hồi, áo tứ thân, khăn mỏ quạ, quần nái đen những trang phục truyền thống, bình dị gắn liền với người con gái quê. Theo em, những trang phục ấy không chỉ đơn thuần là hình ảnh bên ngoài mà còn tượng trưng cho hai lối sống, hai vẻ đẹp: một bên là sự hào nhoáng, xa lạ của thành thị, một bên là vẻ đẹp mộc mạc, thuần hậu của thôn quê. Qua sự đối lập này, nhà thơ thể hiện nỗi tiếc nuối khi người con gái quê đang dần đánh mất nét duyên dáng vốn có, đồng thời bày tỏ tình yêu sâu sắc với vẻ đẹp chân chất, truyền thống thứ đã ăn sâu vào tâm hồn người dân quê và trở thành một phần bản sắc văn hóa dân tộc.
Nhân vật “em”trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính không chỉ là hình ảnh một cô gái quê, mà còn là biểu tượng cho sự giao thoa giữa truyền thống và hiện đại, giữa vẻ đẹp mộc mạc và sự biến chuyển của xã hội. “Em” là hiện thân của một người con gái thôn quê, giản dị, thuần khiết với những trang phục quen thuộc như yếm lụa sồi, áo tứ thân, khăn mỏ quạ tất cả đều gắn bó mật thiết với đời sống nông thôn, biểu trưng cho một vẻ đẹp tự nhiên, chân thật và đậm đà bản sắc dân tộc. Tuy nhiên, khi "em" trở về từ tỉnh, sự thay đổi trong trang phục với khăn nhung, quần lĩnh và áo cài khuy bấm khiến hình ảnh của “em” không còn nguyên vẹn, cái đẹp quê mùa, giản dị ấy dần bị pha loãng. Qua đó, Nguyễn Bính không chỉ thể hiện sự tiếc nuối trước sự biến đổi của con người và giá trị truyền thống, mà còn khắc họa sự xung đột nội tâm của "em" khi đứng giữa hai thế giới: một thế giới gắn bó với cội nguồn, một thế giới bị cuốn hút bởi sự hào nhoáng của thành thị. Nhân vật "em" vì thế không chỉ là hình ảnh của một cô gái, mà còn là hình mẫu của những giá trị văn hóa đang phải đối mặt với sự thay đổi của thời gian. Nhà thơ bày tỏ tình yêu sâu sắc với những gì giản dị, chân thật, đồng thời cũng là lời kêu gọi trân trọng và gìn giữ vẻ đẹp chân quê trước sự xô bồ của thế giới hiện đại.
Thông điệp của bài thơ "Chân quê"của Nguyễn Bính phản ánh một sự trân trọng sâu sắc đối với những giá trị giản dị, thuần khiết của cuộc sống thôn quê, đồng thời bày tỏ sự lo ngại về sự thay đổi của con người khi tiếp xúc với những ảnh hưởng của xã hội hiện đại. Qua hình ảnh người con gái quê với những trang phục truyền thống mộc mạc, nhà thơ không chỉ thể hiện sự tiếc nuối trước sự phai nhạt của vẻ đẹp nguyên sơ, mà còn khẳng định rằng vẻ đẹp đó chính là những giá trị cốt lõi của bản sắc văn hóa dân tộc. Thông điệp của bài thơ là một lời nhắc nhở rằng trong dòng chảy không ngừng của thời gian và sự phát triển của xã hội, chúng ta không nên đánh mất đi những giá trị gốc rễ, những phẩm chất chân thành và giản dị mà đã nuôi dưỡng tâm hồn người Việt. Bài thơ khơi dậy một nỗi niềm luyến tiếc về sự mai một của những giá trị truyền thống, nhưng cũng là một lời kêu gọi gìn giữ và bảo vệ những nét đẹp tinh túy của con người quê mùa bởi đó chính là thứ làm nên bản sắc, làm nên sự trường tồn của một nền văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc. Nguyễn Bính không chỉ yêu quê hương, mà còn yêu những giá trị bình dị, trân trọng những gì thuần túy và sâu sắc, khuyến khích người ta quay về với những nguồn cội, tìm lại cái đẹp thực sự nằm trong sự giản dị, mộc mạc, thay vì chạy theo những vẻ hào nhoáng, xa lạ từ thế giới ngoài kia.
Nhân vật “em”trong bài thơ Chân quê của Nguyễn Bính không chỉ là hình ảnh một cô gái quê, mà còn là biểu tượng cho sự giao thoa giữa truyền thống và hiện đại, giữa vẻ đẹp mộc mạc và sự biến chuyển của xã hội. “Em” là hiện thân của một người con gái thôn quê, giản dị, thuần khiết với những trang phục quen thuộc như yếm lụa sồi, áo tứ thân, khăn mỏ quạ tất cả đều gắn bó mật thiết với đời sống nông thôn, biểu trưng cho một vẻ đẹp tự nhiên, chân thật và đậm đà bản sắc dân tộc. Tuy nhiên, khi "em" trở về từ tỉnh, sự thay đổi trong trang phục với khăn nhung, quần lĩnh và áo cài khuy bấm khiến hình ảnh của “em” không còn nguyên vẹn, cái đẹp quê mùa, giản dị ấy dần bị pha loãng. Qua đó, Nguyễn Bính không chỉ thể hiện sự tiếc nuối trước sự biến đổi của con người và giá trị truyền thống, mà còn khắc họa sự xung đột nội tâm của "em" khi đứng giữa hai thế giới: một thế giới gắn bó với cội nguồn, một thế giới bị cuốn hút bởi sự hào nhoáng của thành thị. Nhân vật "em" vì thế không chỉ là hình ảnh của một cô gái, mà còn là hình mẫu của những giá trị văn hóa đang phải đối mặt với sự thay đổi của thời gian. Nhà thơ bày tỏ tình yêu sâu sắc với những gì giản dị, chân thật, đồng thời cũng là lời kêu gọi trân trọng và gìn giữ vẻ đẹp chân quê trước sự xô bồ của thế giới hiện đại.