

TRẦN QUANG TRUNG
Giới thiệu về bản thân



































Thứ đứng tựa mạn tàu... Người ta không thể ước ao một buổi sáng đẹp hơn. Trời xanh lơ, tươi màu như vừa mới quét sơn. Một vài túm mây trắng, lửng lơ. Không gian như rộng quang ra. Ánh nắng chan hòa và rực rỡ. Nhưng Thứ buồn... Y nhìn đằng sau, Hà Nội lùi dần như muốn bỏ y. Đời y cũng lùi dần. Biết bao nhiêu là ước vọng cao xa khi còn ngồi trên ghế nhà trường! Cái đầu tóc mới nuôi có bao giờ thèm mong sau này làm một ông phán tầm thường, mắt cận thị và lưng gù, tháng tháng lĩnh lương vê nuôi vợ, nuôi con? Y sẽ đỗ thành chung, y sẽ đỗ tú tài, y sẽ vào đại học đường, y sang Tây,... Y sẽ thành một vĩ nhân đem những sự thay đổi lớn lao đến cho xứ sở mình. Ra khỏi trường, y thấy mình gần như là một phế nhân. Vào Sài Gòn, y đã làm một kẻ lông bông. Tuy vậy, mấy năm ở Sài Gòn cũng là một quãng thời gian đẹp của y. Ít ra, y cũng hăm hở, y đã náo nức, y đã mong chờ. Y đã ghét và yêu. Y đã say mê. Y đã ngồi ở thư viện không biết mỏi lưng và đón một dịp đi Pháp không biết nản... Về Hà Nội, y sống rụt rè hơn, sẻn so hơn, sống còm rom. Y chỉ còn dám nghĩ đến chuyện để dành, chuyện mua vườn, chuyện làm nhà, chuyện nuôi sống y với vợ con y. Nhưng cũng chưa đến nỗi hỏng cả mười phần. Ít ra, y cũng còn làm được một việc gì, còn kiếm nổi bát cơm của mình ăn. Nhưng nay mai, mới thật buồn. Y sẽ chẳng có việc gì làm, y sẽ ăn bám vợ! Đời y sẽ mốc lên, sẽ gỉ đi, sẽ mòn, sẽ mục ra ở một xó nhà quê. Người ta sẽ khinh y, vợ y sẽ khinh y, chính y sẽ khinh y. Rồi y sẽ chết mà chưa làm gì cả, chết mà chưa sống!... Nghĩ thế y thấy nghẹn ngào, thấy uất ức vô cùng! Không! Y sẽ không chịu về quê. Ý sẽ đi bất cứ đâu, mặc rủi may, sống bất cứ thế nào và chết thế nào cũng được. Chết là thường. Chết ngay trong lúc sống mới thật là nhục nhã. Y sẽ đi và bất cần tất cả!... Nhưng mà Hà Nội vẫn lùi dần, lùi dần... và đời y cũng lùi dần. Y đang lùi về
Thứ đứng tựa mạn tàu... Người ta không thể ước ao một buổi sáng đẹp hơn. Trời xanh lơ, tươi màu như vừa mới quét sơn. Một vài túm mây trắng, lửng lơ. Không gian như rộng quang ra. Ánh nắng chan hòa và rực rỡ. Nhưng Thứ buồn... Y nhìn đằng sau, Hà Nội lùi dần như muốn bỏ y. Đời y cũng lùi dần. Biết bao nhiêu là ước vọng cao xa khi còn ngồi trên ghế nhà trường! Cái đầu tóc mới nuôi có bao giờ thèm mong sau này làm một ông phán tầm thường, mắt cận thị và lưng gù, tháng tháng lĩnh lương vê nuôi vợ, nuôi con? Y sẽ đỗ thành chung, y sẽ đỗ tú tài, y sẽ vào đại học đường, y sang Tây,... Y sẽ thành một vĩ nhân đem những sự thay đổi lớn lao đến cho xứ sở mình. Ra khỏi trường, y thấy mình gần như là một phế nhân. Vào Sài Gòn, y đã làm một kẻ lông bông. Tuy vậy, mấy năm ở Sài Gòn cũng là một quãng thời gian đẹp của y. Ít ra, y cũng hăm hở, y đã náo nức, y đã mong chờ. Y đã ghét và yêu. Y đã say mê. Y đã ngồi ở thư viện không biết mỏi lưng và đón một dịp đi Pháp không biết nản... Về Hà Nội, y sống rụt rè hơn, sẻn so hơn, sống còm rom. Y chỉ còn dám nghĩ đến chuyện để dành, chuyện mua vườn, chuyện làm nhà, chuyện nuôi sống y với vợ con y. Nhưng cũng chưa đến nỗi hỏng cả mười phần. Ít ra, y cũng còn làm được một việc gì, còn kiếm nổi bát cơm của mình ăn. Nhưng nay mai, mới thật buồn. Y sẽ chẳng có việc gì làm, y sẽ ăn bám vợ! Đời y sẽ mốc lên, sẽ gỉ đi, sẽ mòn, sẽ mục ra ở một xó nhà quê. Người ta sẽ khinh y, vợ y sẽ khinh y, chính y sẽ khinh y. Rồi y sẽ chết mà chưa làm gì cả, chết mà chưa sống!... Nghĩ thế y thấy nghẹn ngào, thấy uất ức vô cùng! Không! Y sẽ không chịu về quê. Ý sẽ đi bất cứ đâu, mặc rủi may, sống bất cứ thế nào và chết thế nào cũng được. Chết là thường. Chết ngay trong lúc sống mới thật là nhục nhã. Y sẽ đi và bất cần tất cả!... Nhưng mà Hà Nội vẫn lùi dần, lùi dần... và đời y cũng lùi dần. Y đang lùi về
Quan niệm "Cha mẹ đặt đâu, con ngồi đấy" đã tồn tại từ lâu trong xã hội truyền thống, đặc biệt trong chuyện hôn nhân. Theo đó, cha mẹ sẽ quyết định mọi chuyện, kể cả việc chọn bạn đời cho con cái. Đây là quan niệm thể hiện sự tôn trọng tuyệt đối với cha mẹ và cho rằng họ có quyền quyết định hạnh phúc của con cái. Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, khi các giá trị cá nhân được coi trọng hơn, quan niệm này đang dần bị phê phán và đánh giá.
Vậy quan niệm trên có ý nghĩa ra sao?"cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy” trong hôn nhân tức là cha mẹ sẽ lựa chọn người hôn phối cho con cái và con cái buộc phải nghe theo sự sắp xếp ấy.
Hôn nhân thiếu vắng hình bóng của tình yêu thường sẽ khó khăn để cảm nhận niềm vui, hạnh phúc.Hôn nhân sắp đặt gần như bị chi phối toàn bộ bởi quan điểm của cha mẹ, nhưng điều đó chưa chắc đã phù hợp với cuộc đời của con cái.
Tuy nhiên, khi xã hội thay đổi, quan niệm này không còn phù hợp. Hôn nhân là chuyện của hai người, là sự kết nối dựa trên tình yêu và sự hiểu biết lẫn nhau. Con cái có quyền quyết định hạnh phúc của chính mình, và sự áp đặt của cha mẹ có thể dẫn đến những mâu thuẫn, xung đột. Nếu hôn nhân không xuất phát từ tình cảm thật sự, mà chỉ là sự sắp xếp, thì rất dễ dẫn đến sự không hạnh phúc và đổ vỡ.Không phải không nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ là bất hiếu. Vì nếu cuộc hôn nhân đó không hạnh phúc thì cha mẹ đã vô tình đẩy phần đời còn lại của con mình vào bi kịch, và mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái cũng có thể bị rạn nứt.
Tôi hiểu rằng việc tôn trọng quyền tự quyết của mỗi cá nhân, trong đó có quyền chọn lựa bạn đời, là một hành động thể hiện sự trưởng thành và độc lập. Vì vậy, dù cha mẹ có thể chia sẻ ý kiến và tư vấn, tôi vẫn sẽ luôn giữ vững quan điểm của mình: hạnh phúc không phải là điều có thể sắp đặt, mà là kết quả của sự lựa chọn tự do và tình yêu chân thành.
Các dòng thơ "Ngẫm thân em chỉ bằng thân con bọ ngựa,/ Bằng con chẫu chuộc thôi" thể hiện một sự so sánh đầy sự xót thương,khi nhân vật trữ tình cảm nhận mình như một con vật nhỏ bé mong manh.Hình ảnh hai con vật không chỉ gợi lên sự yếu ớt mà còn là sự mỏng manh về số phận,nhấn mạng sự nhỏ bé của con người trong vũ trụ bao la. Câu văn trên thể hiện sự bất lực cam chịu ,như thể khổng thể thay đổi được,chir có thể sống trôi qua một cách vô nghĩa .Câu văn còn thể hiện đc khao khát vươn lên ,vượt qua số phận khó khắn khốn khổ và nhưng giới hạn của cuộc sống .
Thân em như tấm lụa đào, Phất phơ trước gió, ai nào biết chăng?
Câu thơ sử dụng hình ảnh "Em nhớ anh nát cả ruột gan" để miêu tả cảm giác nhớ nhung,tha thiết. Việc sử dụng hình ảnh "nát cả ruột gan"làm tăng mức độ đau đơn ,nỗi khổ của người nói .Thông qua phép phóng đại, tác giả muốn nhấn mạnh sự nhớ nhung mạnh mẽ đến mức tan nát ruột gan.