TRẦN QUANG MINH

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của TRẦN QUANG MINH
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Trong dòng chảy không ngừng của cuộc sống hiện đại, khi nền kinh tế, khoa học, công nghệ phát triển mạnh mẽ, con người dường như ngày càng có nhiều cơ hội tiếp cận với những giá trị mới mẻ, tiến bộ của thế giới. Tuy nhiên, chính trong sự đổi thay ấy, việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống lại càng trở nên quan trọng và cần thiết hơn bao giờ hết.


Văn hóa truyền thống là kho tàng quý báu mà cha ông ta đã tích lũy, bồi đắp qua hàng ngàn năm lịch sử. Đó không chỉ là những lễ hội, phong tục, tập quán, mà còn là những giá trị đạo đức, lối sống, tinh thần yêu nước, lòng nhân ái, sự thủy chung, hiếu nghĩa. Những giá trị ấy không chỉ tạo nên bản sắc riêng biệt cho mỗi dân tộc, mà còn là nền tảng tinh thần vững chắc giúp con người sống có ý nghĩa và có trách nhiệm hơn trong cuộc đời.


Tuy nhiên, dưới tác động của toàn cầu hóa và xu hướng hội nhập quốc tế, nhiều giá trị văn hóa truyền thống đang dần bị mai một. Không ít người trẻ ngày nay chạy theo lối sống hiện đại, thực dụng, xa rời cội nguồn, coi thường hoặc lãng quên những phong tục, tập quán tốt đẹp của cha ông. Từ những hành vi nhỏ như thờ ơ với ngày Tết cổ truyền, không biết kính trọng ông bà, tổ tiên, cho đến việc sùng bái văn hóa ngoại lai một cách mù quáng — tất cả đều là những biểu hiện đáng báo động của sự lãng quên văn hóa truyền thống.


Việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống không có nghĩa là khước từ sự hiện đại hay đóng kín cánh cửa hội nhập, mà là biết chọn lọc, tiếp thu những tinh hoa mới mà vẫn giữ vững bản sắc của dân tộc. Một đất nước có thể phát triển về kinh tế, khoa học, kỹ thuật, nhưng nếu đánh mất nền tảng văn hóa, thì sớm muộn cũng sẽ rơi vào khủng hoảng về lối sống, con người sẽ mất phương hướng, xã hội sẽ trở nên rối ren và thiếu sự gắn kết.


Chúng ta có thể gìn giữ văn hóa truyền thống bằng nhiều cách: từ những việc nhỏ như mặc áo dài vào dịp lễ, Tết; giữ gìn tiếng nói, chữ viết; tôn trọng phong tục, tập quán của dân tộc; học tập và thực hành những giá trị đạo đức, đến việc tích cực tham gia vào các hoạt động bảo tồn di sản văn hóa, tìm hiểu, quảng bá những giá trị văn hóa Việt ra thế giới. Nhà trường, gia đình và xã hội cần phối hợp giáo dục thế hệ trẻ ý thức giữ gìn văn hóa, đồng thời tạo môi trường cho các giá trị ấy tiếp tục phát triển, thích ứng linh hoạt với cuộc sống hiện đại.


Tóm lại, văn hóa truyền thống là cội rễ làm nên linh hồn của một dân tộc. Trong guồng quay sôi động của thời đại hôm nay, việc gìn giữ và bảo vệ những giá trị ấy chính là hành động thể hiện tình yêu quê hương, đất nước một cách sâu sắc và bền vững. Mỗi người, đặc biệt là thế hệ trẻ, hãy luôn ý thức trân trọng, gìn giữ những nét đẹp ấy, để văn hóa dân tộc mãi là niềm tự hào, là sợi dây bền chặt kết nối quá khứ với hiện tại và tương lai.


Trong bài thơ “Chân quê” của Nguyễn Bính, nhân vật “em” hiện lên với vẻ đẹp mộc mạc, giản dị nhưng lại rất duyên dáng và giàu chất thơ. “Em” vốn là cô gái thôn quê chân chất, quen với chiếc yếm đào, mái tóc bỏ rơi và nụ cười e lệ. Vẻ đẹp ấy tự nhiên, thuần khiết, gần gũi với hồn quê dân dã, không cần điểm tô mà vẫn làm say lòng người. Tuy nhiên, khi “em” thay đổi, chạy theo cái “mốt” thành thị, khoác lên mình áo lụa sặc sỡ, đánh phấn, tô môi, thì vẻ đẹp giản dị ấy dường như cũng phai nhạt, mất đi sự chân thật vốn có. Qua nhân vật “em,” Nguyễn Bính không chỉ khắc họa hình ảnh cô gái quê mà còn thể hiện nỗi bâng khuâng, tiếc nuối cho một nét đẹp truyền thống đang dần bị thay thế bởi sự lai căng, xa lạ. Nhân vật “em” chính là hình ảnh đại diện cho vẻ đẹp trong sáng của tâm hồn quê hương — một vẻ đẹp mộc mạc, tự nhiên nhưng đầy sức sống, mà tác giả muốn nâng niu, giữ gìn giữa những đổi thay của cuộc sống.


- Biện pháp tu từ được sử dụng ở đây là ẩn dụ. 

- "Hương đồng gió nội" là nét đặc trưng của vùng quê. Tác giả dùng "hương đồng gió nội" để ẩn dụ cho chất quê chân chất, thật thà, giản dị của em, nhằm nhấn mạnh dường như chỉ sau một ngày đi tỉnh về em đã đánh mất những giá trị văn hóa truyền thống, đặc trưng của con người quê hương mình. 

Trong bài thơ tác giả liệt kê 2 kiểu loại trang phục, lần lượt đại diện cho thành thị (trang phục của tỉnh) và nông thôn (trang phục của quê). 

- Trang phục của tỉnh: khăn nhung, quần lĩnh, áo cài khuy bấm.

- Trang phục của quê: yếm lụa sồi, dây lưng đũi, áo tứ thân, khăn mỏ quạ, quần nái đen. 

Nhan đề Chân quê gợi cho em cảm giác về chất quê mộc mạc, giản dị, chân chất, thật thà của những con người sống ở nông thôn. 


Bài thơ Chân quê được viết theo thể thơ tự do.