

PHẠM ĐỨC ANH
Giới thiệu về bản thân



































Di sản văn hóa là tài sản quý báu của mỗi dân tộc. Qua các di sản văn hóa, con người có thể hiểu sâu sắc về cuộc sống lao động sản xuất, đời sống tinh thần và trình độ phát triển của dân tộc ấy qua nhiều thời đại. Trước sự tàn phá của thời gian và con người, các di sản văn hóa đang dần bị tổn hại nghiêm trọng. Có di sản đang đứng trước nguy cơ biến mất mãi mãi. Bảo vệ di sản văn hóa dân tộc là một nhiệm vụ cấp bách, cần quyết liệt thực hiện trong thời đại ngày nay.
Di sản văn hóa là những sản phẩm tinh thần, vật chất có giá trị lịch sử, văn hóa, khoa học, được lưu truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác. Di sản văn hóa bao gồm di sản văn hóa vật thể và phi vật thể có giá trị về khoa học, lịch sử, đời sống văn hóa dân tộc.
Di sản văn hóa là kết tinh sức lao động, tình cảm và trí tuệ của con người đã gửi gắm vào thời gian. Trải qua năm tháng, những di sản ấy càng thêm có giá trị và cần phải bảo vệ, gìn giữ. Mỗi di sản văn hóa đều chứa đựng trong nó tính thời gian. Nó còn là nhân chứng sống động của lịch sử. Di sản văn hóa thể hiện sâu sắc lịch sử đời sống tinh thần và lao động sản xuất của con người. Bằng tất cả niềm tin, con người muốn phản ánh đời sống đương thời qua một công trình xây dựng.
Mỗi di sản văn hóa là bằng chứng xác thực, có giá trị khoa học cao. Qua các di sản văn hóa, các nhà khoa học tiến hành nghiên cứu đời sống dân tộc trong thời đại nó ra đời cho đến nay. Không gì lưu giữ dấu tích cuộc sống tốt hơn là các di sản văn hóa. Không giống như các công trình khác, di sản văn hóa mất đi sẽ mãi mãi không thể nào có lại được. Nó chỉ có ý nghĩa khi còn giữ đúng nguyên trạng mà lịch sử đã tạo tác và khẳng định.
Di sản văn hóa bởi thế trở thành tài sản quý báu của dân tộc. Mỗi di sản văn hóa có giá trị kết nối quá khứ với hiện tại. Đồng thời, mở hướng cho con người tiến đến tương lai. Mỗi di sản văn hóa là một niềm tự hào lớn lao về quá khứ lịch sử hào hùng, bất khuất mà bình dị, thắm đượm nghĩa tình của dân tộc.
Bởi các di sản văn hóa có tuổi thọ cao và đang bị tàn phá bởi thời gian và con người. Bảo vệ, gìn giữ và trùng tu các di sản văn hóa là nhiệm vụ cấp bách của đất nước. Kiến trúc cổ không chỉ là một công trình. Nó tồn tại lâu hơn các thế hệ, định hình văn hóa, cảnh quan xã hội, dõi theo chúng ta, kiên trì và liên tục, trong khi chúng ta bị cuốn vào những chi tiết vụn vặt trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Học sinh hôm nay là thế hệ làm chủ đất nước ở tương lai. Không ai khác, mỗi học sinh cần phải có ý thức về trách nhiệm của mình đối với các di sản dân tộc. Bảo vệ di sản là bảo vệ các giá trị tinh thần vô giá, mất đi rồi mãi mãi chúng ta không bao giờ có lại được nữa.
Để gìn giữ các di sản văn hóa dân tộc, nhà nước đã có chính sách cụ thể. Đồng thời cũng quy định về quyền hạn và trách nhiệm của mỗi công dân đối với các di sản văn hóa dân tộc.
Trước hết, mỗi học sinh phải biết tôn trọng và tự hào đối với những di sản văn hóa của dân tộc. Bởi đó không chỉ là những công trình xây dựng, không chỉ là cái đẹp của tinh thần mà đó là văn hóa. Lớp lớp cha ông đã không tiếc tiền của, vật chất, sức lực bồi đắp cho các di sản ấy. Bổn phận của chúng ta là phải biết giữ gìn và phát huy các giá trị ấy. Hãy làm cho nó thêm giá trị trong đời sống ngày nay.
Học sinh cần có ý thức bảo vệ, giữ gìn những di sản văn hóa của dân tộc. Không được xâm hại hay xúc phạm đến các di sản văn hóa. Không đập phá các di sản văn hóa. Không lấy cắp cổ vật về nhà. Giữ gìn sạch đẹp di tích, danh lam thắng cảnh. Nhắc nhở mọi người giữ gìn, bảo vệ di sản văn hóa.
Quyết liệt chống lại các hành động phá hoại, xúc phạm di sản văn hóa dân tộc. Không ai có quyền làm tổn hại nó. Bởi nó là tài sản quý báu và không thể thay thế được của toàn dân tộc. Nó là kết tinh của tình cảm và trí tuệ của cha ông để lại. Cần phải tôn trọng và gìn giữ quá khứ dân tộc như gìn giữ sinh mệnh của chính mình. Đánh mất đi quá khứ sẽ là một tổn thất lớn nhất đối với con người.
Trong cuộc sống, vẫn còn có nhiều học sinh không có ý thức giữ gìn và bảo vệ các di sản văn hóa dân tộc. Họ cho rằng nó không là của ai. Nó lạc hậu và cũ kỹ, không giá trị gì. Đó là nhận thức hết sức sai lầm và vô cảm. Bởi vậy, họ thường có thái độ xúc phạm đến các giá trị văn hóa tinh thần của dân tộc. Thậm chí, họ còn có hành động cố tình phá hoại các di sản vật chất. Những học sinh như thế thật đáng chê trách.
Di sản văn hóa là báu vật thiêng liêng của dân tộc. Đó là tài sản chung của mọi người. Hãy bảo vệ những di sản văn hóa của dân tộc ngay từ bây giờ. Đồng thời không ngừng phát huy giá trị của nó ngày càng tốt đẹp hơn
Mỗi học sinh cần có ý thức giữ gìn và bảo vệ các di sản văn hóa của dân tộc và hành động ngay từ bây giờ. Đừng nghĩ về giá trị vật chất của các di sản văn hóa. Hãy nghĩ về giá trị tinh thần, lịch sử, khoa học mà nó chứa đựng ở trong mình. Hãy nghĩ về sức lao động của cha ông qua lớp lớp thời gian đã kết tinh trong mỗi di sản để cảm thấy tự hào hơn, kính trọng hơn đối với các di sản văn hóa của dân tộc.
Nhân vật "em" trong bài thơ "Chân quê" của Nguyễn Bính là một hình ảnh đẹp về người phụ nữ nông thôn, với vẻ đẹp giản dị, chân chất và tình yêu đơn thuần. "Em" được miêu tả qua các chi tiết trang phục truyền thống như "quần nái đen", "áo tứ thân", "yếm lụa sồi", thể hiện sự trang nhã và duyên dáng của người phụ nữ Việt Nam. Những trang phục này không chỉ là một phần của văn hóa truyền thống mà còn là biểu tượng của sự giản dị, mộc mạc và chân chất.Tình yêu của "em" và nhân vật trữ tình trong bài thơ được miêu tả qua các hình ảnh giản dị nhưng ấm áp, như "nón nghiêng che nắng", "giọng nói dịu dàng". Tình yêu này không cần những lời hoa mỹ, không cần những hành động lãng mạn, mà chỉ cần sự hiện diện và quan tâm chân thành. Đó là tình yêu của những con người sống gần gũi với thiên nhiên, với cuộc sống bình dị của làng quê.Qua hình ảnh "em", Nguyễn Bính đã thể hiện tình yêu và sự trân trọng đối với cuộc sống nông thôn, với văn hóa truyền thống và với người phụ nữ Việt Nam. "Em" không chỉ là một nhân vật trong bài thơ mà còn là biểu tượng của vẻ đẹp và giá trị của người phụ nữ Việt Nam.Tóm lại, nhân vật "em" trong bài thơ "Chân quê" của Nguyễn Bính là một hình ảnh đẹp về người phụ nữ nông thôn, với vẻ đẹp giản dị, chân chất và tình yêu đơn thuần. Qua hình ảnh này, Nguyễn Bính đã thể hiện tình yêu và sự trân trọng đối với cuộc sống nông thôn và văn hóa truyền thống của người Việt Nam.
Hãy luôn trân trọng yêu quý vẻ đẹp bình dị của quê hương mình vì những điều bình dị mộc mạc ấy đã lam đẹp đời sống tâm hồn ta và giúp ta có thể sống, cống hiến. cần luôn trân trọng khắc ghi bóng hình quê hương dẫu ta có đi nơi đâu đi chăng nữa
Biện pháp tu từ được sử dụng là ẩn dụ “hương đồng gió nội” chỉ chất chân quê dân dã bình dị của cô gái đã bị “đô thị hóa”
nhưng loại trang phục có trong câu thơ là khăn nhung, lụa áo tứ thân khăn mỏ quạ, quần nái đen , những loại trang phục ấy đại diện cho sự bình dị ,mộc mạc chân chất của ng nông dân,gắn liền vs truyền thống của và văn hoá người việt
Ý nghĩa nhan đề của bài thơ chân quê nhưng lý giải văn sâu sắc hơn thì chân quê chính là vẻ đẹp mộc mạc bình dị của vùng thôn quê của những người con quê đó là sự chân thật trong lối sống bình dị giản đơn của người dân quê đó là sự chân chất thật thà chút thẳng thắn hồn nhiên trong sáng không chút vụ lợi tối của người dân quê
Thơ lục bát