ĐẶNG NGỌC MINH

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của ĐẶNG NGỌC MINH
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Trong xã hội hiện đại, con người ngày càng tiếp xúc nhiều hơn với những luồng văn hóa mới, những trào lưu và xu hướng mang tính thời đại. Điều này góp phần tạo nên sự phong phú và đa dạng trong đời sống tinh thần, nhưng cũng đặt ra một thách thức lớn: làm thế nào để gìn giữ và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống trong bối cảnh hội nhập và đổi mới không ngừng? Đây không chỉ là trách nhiệm của mỗi cá nhân mà còn là một nhiệm vụ quan trọng của toàn xã hội.

Trước hết, văn hóa truyền thống không chỉ đơn thuần là những phong tục, tập quán mà còn là linh hồn của một dân tộc, là giá trị tinh thần được hun đúc qua hàng thế kỷ. Những nét đẹp ấy bao gồm từ ngôn ngữ, trang phục, ẩm thực đến cách ứng xử, lễ hội và cả quan niệm sống. Nếu không được bảo tồn, những giá trị này có thể mai một theo thời gian, khiến bản sắc dân tộc dần phai nhạt.

Tuy nhiên, trong thời đại toàn cầu hóa, không thể phủ nhận rằng sự tiếp xúc với những nền văn hóa khác mang lại nhiều lợi ích. Sự giao thoa này giúp con người mở rộng tri thức, tạo điều kiện để đổi mới tư duy và hoàn thiện bản thân. Nhưng nếu chỉ chạy theo những điều mới mẻ mà quên đi giá trị truyền thống, con người sẽ mất đi phần cốt lõi của mình. Một dân tộc không còn lưu giữ bản sắc riêng, không còn nhận diện được những nét đặc trưng của chính mình, sẽ dần trở nên vô định trước làn sóng hội nhập mạnh mẽ.

Vậy cần làm gì để giữ gìn và bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống? Đầu tiên, giáo dục chính là chìa khóa quan trọng nhất. Gia đình, nhà trường và xã hội cần phối hợp chặt chẽ trong việc truyền dạy những giá trị cốt lõi của dân tộc cho thế hệ trẻ. Thông qua những bài học lịch sử, văn hóa, lễ hội và các hoạt động thực tiễn, người trẻ sẽ hiểu và trân trọng hơn những giá trị truyền thống. Ngoài ra, việc áp dụng công nghệ hiện đại để bảo tồn văn hóa cũng là một hướng đi cần thiết. Số hóa tài liệu lịch sử, phát triển nội dung về văn hóa truyền thống trên các nền tảng trực tuyến, tổ chức các chương trình văn hóa hấp dẫn… sẽ giúp đưa những giá trị này đến gần hơn với công chúng, đặc biệt là giới trẻ.

Chúng ta có thể bắt đầu từ những điều đơn giản như sử dụng tiếng Việt đúng cách, tìm hiểu về phong tục tập quán của quê hương, tham gia các lễ hội dân gian, gìn giữ những món ăn truyền thống… Mỗi hành động nhỏ đều góp phần tạo nên một sự lan tỏa lớn, giúp văn hóa dân tộc trường tồn cùng thời gian.

Tóm lại, việc bảo vệ những giá trị văn hóa truyền thống không phải là sự chống lại hội nhập, mà là sự hòa quyện giữa cái cũ và cái mới một cách hài hòa. Giữ gìn bản sắc văn hóa không chỉ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về nguồn cội mà còn giúp đất nước vững vàng hơn trước những thay đổi của thế giới. Vì vậy, mỗi người cần có ý thức và trách nhiệm trong việc bảo vệ và phát huy những giá trị quý báu này, để văn hóa truyền thống mãi mãi là niềm tự hào của dân tộc.

Trong bài thơ “Chân Quê” của Nguyên Binh, nhân vật “em” hiện lên như sự hòa quyện giữa hình ảnh truyền thống đã được hiện đại hóa. Khi 'em' rời 'quê hương', hình ảnh của 'em' vẫn giản dị và khiêm tốn, theo cách tác giả ngưỡng mộ. Tuy nhiên, khi trở về, 'em' đã thay đổi: trang phục, thái độ và ngay cả hành vi của 'em' đều khác biệt. Sự thay đổi này cho thấy ảnh hưởng của đô thị hóa và tác động của xu hướng phát triển lên những con người từng là biểu tượng cho vẻ đẹp của vùng quê. “Em” đã thay đổi, và sự thay đổi này không chỉ là sự cải cách về ngoại hình của cô ấy. Nó cho thấy một sự thay đổi đã đem lại sự tàn phá trong tâm hồn của một người. Nguyễn Bính bày tỏ nỗi tiếc nuối cho vẻ đẹp nguyên sơ đã bị lu mờ bởi ánh sáng lấp lánh của cuộc sống hiện đại. Qua nhân vật “em”, thi nhân không chỉ kể một câu chuyện cá nhân mà còn đưa ra một phản ánh sâu sắc về cuộc đấu tranh của con người để bảo tồn văn hóa và truyền thống của họ khi thế giới xung quanh tiến hóa. Đây là lý do tại sao “Chân quê” không chỉ là một bài thơ mà còn như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng để trân trọng những điều quan trọng mà chúng ta mất đi trong suốt cuộc đời.

Thông điệp chính của bài thơ "Chân quê" là sự trân trọng, yêu mến và mong muốn giữ gìn những giá trị văn hóa truyền thống của quê hương trong bối cảnh cuộc sống có nhiều sự thay đổi. sự thay đổi trong cách ăn mặc của người con gái sau khi tiếp xúc với cuộc sống nơi tỉnh thành, dù là tự nhiên, nhưng lại làm cho những nét đẹp truyền thống dần bị mai một. Chàng trai trong bài thơ bày tỏ sự tiếc nuối trước sự thay đổi đó, cảm thấy xa lạ với người mình yêu khi cô đánh mất đi những dấu ấn của quê hương thể hiện tình yêu của chàng trai không chỉ dành cho người con gái mà còn gắn liền với tình yêu quê hương, anh yêu cả những nét đẹp văn hóa truyền thống và mong muốn người mình yêu cũng giữ gìn những điều đó. Bài thơ nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của việc bảo tồn bản sắc văn hóa, những điều làm nên vẻ đẹp riêng của mỗi vùng đất và con người.

- Biện pháp tu từ được sử dụng là ẩn dụ

- Tác dụng: Làm cho câu thơ trở nên hàm súc, giàu ý nghĩa và gợi nhiều suy tư cho người đọc. Thể hiện một cách hình tượng và sâu sắc sự thay đổi, sự phai nhạt của những giá trị văn hóa truyền thống của quê hương và gợi lên nỗi tiếc nuối, băn khoăn của tác giả trước sự thay đổi đó

- Những loại trang phục trong bài thơ được liệt kê là: khăn nhung, quần lĩnh, áo cài khuy bấm, yếm lụa sôi, dây lưng đũi nhuộm, áo tứ

thân, khăn mỏ quạ

- Theo em, những loại trang phục này đại diện cho sự thay đổi trong cách ăn mặc của người con gái sau khi "đi tỉnh về": Khăn nhung, quần lĩnh, áo cài khuy bấm gợi hình ảnh những trang phục mới, có phần hiện đại và khác biệt so với trang phục truyền thống ở quê. Chúng thể hiện sự ảnh hưởng của cuộc sống nơi tỉnh thành. Ngược lại, yếm lụa sồi, dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân, áo tứ thân, khăn mỏ quạ, quần nái đen là những trang phục truyền thống, quen thuộc của người phụ nữ nông thôn Việt Nam xưa. Chúng mang đậm nét mộc mạc, giản dị và là biểu tượng của vẻ đẹp chân quê


- Nhan đề "Chân quê" kết hợp với đoạn trích gợi cho em liên tưởng về vẻ đẹp bình dị của làng quê, đồng thời cảm nhận được sự thay đổi, nỗi băn khoăn và mong muốn giữ gìn bản sắc văn hóa truyền thống trong tình yêu và cuộc sống.

Bài thơ được viết theo thể thơ lục bát