

Hà Ngọc Khánh
Giới thiệu về bản thân



































Nguyễn Thành Long là một cây bút tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại, nổi bật với phong cách nhẹ nhàng, giàu chất trữ tình và nhân văn sâu sắc. Trong số các tác phẩm của ông, truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa (1970) là một tác phẩm đặc sắc, khắc họa hình ảnh những con người lao động thầm lặng nhưng cao đẹp giữa thiên nhiên Sa Pa hùng vĩ. Tác phẩm không chỉ ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn tôn vinh những con người âm thầm cống hiến cho đất nước.
Truyện ngắn Lặng lẽ Sa Pa xoay quanh cuộc gặp gỡ tình cờ giữa ông họa sĩ già, cô kỹ sư trẻ và anh thanh niên làm công tác khí tượng trên đỉnh Yên Sơn. Qua cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này, chân dung anh thanh niên hiện lên với vẻ đẹp giản dị mà cao quý.
Anh thanh niên sống một mình trên đỉnh núi cao 2600 mét, công việc của anh là đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động mặt đất để dự báo thời tiết phục vụ sản xuất và chiến đấu. Dù sống trong hoàn cảnh cô đơn, anh vẫn luôn tận tụy với công việc, tự giác và có trách nhiệm cao. Anh yêu nghề, coi công việc là niềm vui và lẽ sống: "Công việc của cháu gian khổ thế đấy chứ cất nó đi cháu buồn đến chết mất".
Không chỉ yêu nghề, anh còn biết sắp xếp cuộc sống một cách khoa học và phong phú: trồng hoa, nuôi gà, đọc sách... Anh sống giản dị, khiêm tốn, hiếu khách và luôn quan tâm đến người khác. Anh tặng củ tam thất cho vợ bác lái xe bị ốm, tặng hoa và trứng cho cô kỹ sư và ông họa sĩ già. Những hành động nhỏ ấy thể hiện tấm lòng nhân hậu và tình cảm chân thành của anh.
Bên cạnh nhân vật anh thanh niên, tác phẩm còn khắc họa hình ảnh ông họa sĩ già và cô kỹ sư trẻ. Ông họa sĩ là người từng trải, nhạy cảm với cái đẹp và luôn khao khát tìm kiếm hình ảnh chân thực của cuộc sống để thể hiện trong tác phẩm nghệ thuật. Cô kỹ sư trẻ là người hồn nhiên, trong sáng, dũng cảm rời bỏ thành phố để đến vùng núi cao công tác. Cả hai nhân vật này đều bị ấn tượng sâu sắc bởi phẩm chất và lối sống của anh thanh niên.
Về nghệ thuật, Lặng lẽ Sa Pa có cốt truyện đơn giản nhưng giàu chất thơ, với bút pháp miêu tả tinh tế, ngôn ngữ trong sáng, giàu hình ảnh. Tác giả đã xây dựng tình huống truyện hợp lý, thông qua cuộc gặp gỡ ngắn ngủi để làm nổi bật chủ đề ca ngợi những con người lao động bình dị mà cao quý.
Lặng lẽ Sa Pa là một truyện ngắn giàu chất trữ tình, ca ngợi vẻ đẹp của thiên nhiên và con người lao động. Tác phẩm đã để lại trong em nhiều ấn tượng sâu sắc và bài học quý giá về lý tưởng sống và tinh thần trách nhiệm. Qua hình ảnh anh thanh niên làm công tác khí tượng, em hiểu rằng, trong cuộc sống, mỗi người cần sống có lý tưởng, biết cống hiến và sống có ích cho xã hội.
lời khẳng định mạnh mẽ về tinh thần hy sinh cao cả của thế hệ thanh niên trong thời kỳ kháng chiến. Họ sẵn sàng dâng hiến tuổi trẻ, thậm chí cả mạng sống, để bảo vệ độc lập, tự do cho dân tộc. Dù tuổi hai mươi là quãng thời gian đẹp nhất của đời người, họ vẫn lựa chọn ra đi vì Tổ quốc. Điều này thể hiện lý tưởng sống cao đẹp, đặt lợi ích của đất nước lên trên lợi ích cá nhân. Đọc những câu thơ này, em cảm nhận được lòng biết ơn sâu sắc đối với những người đã hy sinh vì độc lập dân tộc, đồng thời nhắc nhở bản thân sống có trách nhiệm và cống hiến cho đất nước.
Thành phần biệt lập:Những tuổi hai mươi làm sao không tiếc
Tác dụng:Câu thơ này giúp tạo nhịp điệu cho đoạn thơ,làm cho cảm xúc được truyền tải mạnh mẽ hơn.Nhấn mạnh rằng tuổi trẻ là quãng thời gian quý giá,nhưng họ đã sẵn sàng hy sinh để bảo vệ tổ quốc
Nam Cao là một trong những nhà văn hiện thực xuất sắc của văn học Việt Nam giai đoạn trước Cách mạng tháng Tám. Ông nổi tiếng với những tác phẩm viết về người nông dân và trí thức nghèo, phản ánh chân thực số phận con người trong xã hội phong kiến nửa thực dân. Trong đó, Lão Hạc là một truyện ngắn tiêu biểu, không chỉ thể hiện nỗi khổ của người nông dân mà còn ca ngợi phẩm chất cao quý của họ.
Lão Hạc là một người nông dân nghèo, góa vợ, sống cô đơn với cậu con trai duy nhất. Vì nghèo, con trai lão không cưới được vợ, phẫn chí bỏ đi làm đồn điền cao su. Ở nhà, lão chỉ còn cậu Vàng—con chó mà lão yêu thương như người thân. Nhưng vì cuộc sống quá khốn khó, lão đành bán cậu Vàng để dành tiền cho con. Sau khi bán chó, lão sống trong sự day dứt và đau khổ. Cuối cùng, để giữ trọn lòng tự trọng, lão chọn cái chết bằng bả chó, không làm phiền hàng xóm, cũng không tiêu vào số tiền dành cho con trai.
Lão Hạc là hình ảnh điển hình của người nông dân nghèo khổ trước Cách mạng tháng Tám. Lão không chỉ nghèo về vật chất mà còn đau khổ về tinh thần. Lão cô đơn khi con trai bỏ đi, sống lay lắt nhờ vào hoa màu trong vườn. Nhưng thiên tai, bệnh tật khiến lão ngày càng kiệt quệ, lão phải bán đi cậu Vàng—người bạn duy nhất của mình. Sau đó, lão chỉ còn lại sự dằn vặt, cô đơn và bế tắc
Dù cuộc sống khó khăn, Lão Hạc vẫn luôn nghĩ cho con. Lão giữ mảnh vườn bằng mọi giá để con trai có tài sản sau này. Dù đói khổ, lão quyết không đụng đến số tiền dành cho con. Ngay cả khi chọn cái chết, lão cũng tính toán để không phiền đến ai, thể hiện tình thương bao la và lòng hy sinh thầm lặng của một người cha.
Lão Hạc có thể đi xin ăn hay nhờ hàng xóm giúp đỡ, nhưng lão không làm vậy. Lão chọn cái chết để giữ trọn phẩm giá. Đây là biểu tượng cho lòng tự trọng, cho phẩm chất cao quý của người nông dân.
Giá trị nhân đạo: Nam Cao đã bày tỏ sự thương cảm sâu sắc với số phận người nông dân. Đồng thời, ông cũng ca ngợi phẩm chất tốt đẹp của họ—dù nghèo khó nhưng vẫn giàu tình thương, giàu lòng tự trọng.
Truyện ngắn Lão Hạc không chỉ là một câu chuyện cảm động về số phận một con người mà còn là lời tố cáo mạnh mẽ xã hội phong kiến đã đẩy người nông dân vào bước đường cùng. Qua đó, Nam Cao thể hiện tấm lòng yêu thương, trân trọng con người, đặc biệt là những người nghèo khổ nhưng giàu phẩm chất. Với nghệ thuật kể chuyện đặc sắc, ngôn ngữ chân thực và lối viết đầy cảm xúc, Lão Hạc mãi mãi là một tác phẩm có giá trị trong nền văn học Việt Nam.
Trong bài thơ Khi mùa mưa đến, nhà thơ thể hiện một cảm hứng dạt dào trước vẻ đẹp và sức sống của thiên nhiên khi cơn mưa ùa về. Những hạt mưa không chỉ làm dịu mát đất trời mà còn đánh thức mọi vật, làm cây cối xanh tươi và lòng người thêm phấn chấn. Cảm hứng của nhà thơ không chỉ dừng lại ở việc tả cảnh, mà còn gửi gắm trong đó niềm vui, sự hy vọng và những xúc cảm sâu lắng về cuộc sống. Qua đó, ta cảm nhận được sự gắn kết giữa thiên nhiên và con người, giữa những đổi thay của đất trời và tâm hồn thi nhân.
Câu thơ"Ta hóa phù sa mỗi bến chờ"thể hiện ý nghĩa cao đẹp về sự công hiến và hi sinh âm thầm bền bỉ,giống như phù sa luôn nuôi dưỡng và làm giàu chất thơ