Nguyễn Thị Phương Thùy

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Thị Phương Thùy
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)


Câu 1. Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) nêu suy nghĩ về ý nghĩa của việc tôn trọng sự khác biệt của người khác.

Trong cuộc sống đa dạng này, mỗi cá nhân là một bản thể độc đáo với những đặc điểm, quan điểm và trải nghiệm riêng biệt. Việc tôn trọng sự khác biệt của người khác không chỉ là một hành vi văn minh mà còn mang lại những ý nghĩa sâu sắc cho cả cá nhân và xã hội. Trước hết, tôn trọng sự khác biệt giúp chúng ta mở rộng góc nhìn, khám phá những khía cạnh mới mẻ của cuộc sống. Khi lắng nghe và chấp nhận những ý kiến khác biệt, chúng ta có cơ hội học hỏi, trau dồi kiến thức và trở nên phong phú hơn về mặt tinh thần.Thêm vào đó, tôn trọng sự khác biệt tạo dựng một môi trường giao tiếp cởi mở và hòa bình. Khi mọi người cảm thấy được chấp nhận và đánh giá cao dù có những điểm khác biệt, họ sẽ tự tin thể hiện bản thân, đóng góp vào sự phát triển chung. Ngược lại, sự kỳ thị và phân biệt đối xử dựa trên những khác biệt sẽ gây ra mâu thuẫn, chia rẽ và kìm hãm sự tiến bộ của xã hội.Cuối cùng, tôn trọng sự khác biệt còn là nền tảng của sự đồng cảm và thấu hiểu. Khi chúng ta đặt mình vào vị trí của người khác, nhìn nhận thế giới qua lăng kính của họ, chúng ta sẽ dễ dàng cảm thông và xây dựng những mối quan hệ tốt đẹp hơn. Tóm lại, tôn trọng sự khác biệt không chỉ là một nguyên tắc đạo đức mà còn là chìa khóa để xây dựng một xã hội văn minh, hòa bình và phát triển bền vững.

Câu 2. Viết bài văn phân tích, đánh giá bài thơ "Nắng mới" của Lưu Trọng Lư.

"Nắng mới" của Lưu Trọng Lư là một bài thơ mang đậm màu sắc hoài niệm, gợi lên những ký ức đẹp đẽ và nỗi buồn man mác về người mẹ đã khuất. Với ngôn ngữ thơ trong sáng, hình ảnh thơ giản dị mà giàu sức gợi, bài thơ đã chạm đến những tình cảm sâu kín trong trái tim người đọc.

Khổ thơ đầu tiên mở ra một không gian tĩnh lặng, vắng vẻ nhưng lại khơi gợi dòng chảy của ký ức:

> Mỗi lần nắng mới hắt bên song,

> Xao xác, gà trưa gáy não nùng,

> Lòng rượi buồn theo thời dĩ vãng,

> Chập chờn sống lại những ngày không.

>

Ánh "nắng mới" vốn là biểu tượng của sự tươi mới, nhưng trong khoảnh khắc "hắt bên song", nó lại gợi lên sự xao xác, tĩnh lặng đến nao lòng. Tiếng "gà trưa gáy não nùng" càng tô đậm thêm không khí vắng vẻ, buồn bã. Từ láy "xao xác", "não nùng" cùng với động từ mạnh "rượi" đã diễn tả một cách tinh tế nỗi buồn man mác, lan tỏa trong lòng nhà thơ khi nhớ về "thời dĩ vãng", về "những ngày không" - những ngày tháng đã qua, có lẽ là những ngày tháng có mẹ. Cảm xúc buồn bã ấy không rõ ràng, cụ thể mà chỉ "chập chờn sống lại", như những mảnh ký ức mờ ảo.

Khổ thơ thứ hai và thứ ba là những thước phim quay chậm về hình ảnh người mẹ trong ký ức nhà thơ:

> Tôi nhớ me tôi, thuở thiếu thời

> Lúc người còn sống, tôi lên mười;

> Mỗi lần nắng mới reo ngoài nội,

> Áo đỏ người đưa trước giậu phơi.

>

> Hình dáng me tôi chửa xoá mờ

> Hãy còn mường tượng lúc vào ra:

> Nét cười đen nhánh sau tay áo

> Trong ánh trưa hè trước giậu thưa.

>

Ký ức về mẹ ùa về một cách tự nhiên khi ánh "nắng mới" "reo ngoài nội". Hình ảnh người mẹ hiện lên thật tươi tắn, ấm áp với chiếc "áo đỏ" nổi bật giữa khung cảnh "giậu phơi". Màu đỏ tươi sáng của chiếc áo không chỉ gợi sự khỏe khoắn mà còn ẩn chứa tình yêu thương, sự chăm sóc mà người mẹ dành cho con. Thời gian dường như lắng đọng lại trong khoảnh khắc ấy. Đến khổ thơ thứ ba, dù "hình dáng me tôi chửa xoá mờ", nhưng ký ức lại trở nên cụ thể, sống động hơn qua những chi tiết nhỏ: "nét cười đen nhánh sau tay áo" trong "ánh trưa hè trước giậu thưa". Nụ cười tươi tắn, rạng rỡ của mẹ ẩn sau tà áo kín đáo, dịu dàng, gợi lên vẻ đẹp đôn hậu, chất phác của người phụ nữ Việt Nam xưa. Các từ "mường tượng", "hãy còn" cho thấy hình ảnh mẹ vẫn còn in sâu trong tâm trí nhà thơ, không thể nào phai nhạt theo thời gian.

Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng thể thơ thất ngôn tứ tuyệt với cấu tứ chặt chẽ, ngôn ngữ giản dị, trong sáng nhưng giàu sức biểu cảm. Việc lặp lại hình ảnh "nắng mới" ở đầu và giữa bài thơ tạo nên một sự liên kết mạch lạc giữa hiện tại và quá khứ, giữa nỗi buồn và ký ức tươi đẹp. Các từ láy "xao xác", "não nùng", "chập chờn" góp phần diễn tả tinh tế những cung bậc cảm xúc của nhà thơ. Hình ảnh thơ gần gũi, quen thuộc như "gà trưa", "giậu phơi", "giậu thưa" tạo nên một không gian quê hương bình dị, thân thương, làm nền cho những ký ức về mẹ thêm phần xúc động.

"Nắng mới" là một bài thơ xúc động, thể hiện tình cảm sâu nặng và nỗi nhớ da diết của người con dành cho mẹ. Bằng những hình ảnh thơ bình dị, chân thực và ngôn ngữ giàu sức gợi, Lưu Trọng Lư đã vẽ nên một bức tranh ký ức đẹp đẽ về người mẹ, đồng thời khơi gợi trong lòng người đọc những tình cảm thiêng liêng về gia đình và những người thân yêu đã khuất. Bài thơ xứng đáng là một trong những tác phẩm tiêu biểu của phong trào Thơ mới, vẫn còn nguyên giá trị thẩm mỹ và nhân văn cho đến ngày nay.




Câu 1. Phương thức biểu đạt chính của văn bản là nghị luận.

Câu 2. Hai cặp từ, cặp cụm từ đối lập được sử dụng trong đoạn (1) là:

* tằn tiện - phung phí

* hào phóng - keo kiệt

Câu 3. Tác giả cho rằng đừng bao giờ phán xét người khác một cách dễ dàng vì những lời phán xét thường xuất phát từ góc nhìn chủ quan, phiến diện của mỗi người. Mỗi người có một cách sống, một quan điểm và giá trị riêng. Việc vội vàng phán xét người khác dựa trên tiêu chuẩn của bản thân có thể dẫn đến những đánh giá sai lệch và thiếu công bằng, gây ra sự mệt mỏi và nhận ra sự vô nghĩa của việc nghe theo những phán xét đó.

Câu 4. Quan điểm của tác giả "Điều tồi tệ nhất là chúng ta chấp nhận buông mình vào tấm lưới định kiến đó" có nghĩa là điều đáng lo ngại nhất không phải là việc người khác áp đặt định kiến lên chúng ta, mà chính là việc chúng ta thụ động chấp nhận và để cho những định kiến đó chi phối cuộc sống của mình. Khi chúng ta để bản thân bị giam cầm trong "tấm lưới định kiến" của người khác, chúng ta đánh mất sự tự do, không dám sống theo tiếng nói của trái tim và đánh mất bản sắc riêng. Việc này còn tệ hơn cả việc tự mình có những định kiến, bởi lẽ chúng ta đang sống theo sự điều khiển của người khác, chứ không phải chính mình.

Câu 5. Thông điệp mà tôi rút ra được cho bản thân từ văn bản trên là:

* Hãy tôn trọng sự khác biệt của mỗi người: Mỗi cá nhân là một thế giới riêng với những lựa chọn và giá trị khác nhau. Chúng ta không nên áp đặt tiêu chuẩn của mình lên người khác và vội vàng đưa ra những phán xét.

* Hãy lắng nghe tiếng nói bên trong mình: Thay vì lo sợ và để bản thân bị ảnh hưởng bởi những định kiến từ bên ngoài, hãy tin tưởng vào cảm xúc và suy nghĩ của chính mình. Cuộc sống của chúng ta nên được định hình bởi những gì thực sự có ý nghĩa với chúng ta.

* Hãy sống một cách cởi mở và bao dung: Thay vì khép mình trong những định kiến, hãy mở lòng đón nhận những điều mới mẻ và nhìn nhận mọi thứ một cách đa chiều. Sự bao dung giúp chúng ta xây dựng những mối quan hệ tốt đẹp hơn và có một cuộc sống phong phú hơn.