

TRẦN THỊ CHI LINH
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1.
Đoạn thơ trích từ bài “Trăng hè” của Đoàn Văn Cừ đã vẽ nên một bức tranh quê thanh bình, tĩnh lặng và đậm chất trữ tình. Từng hình ảnh được khắc họa đều mang tính gợi tả sâu sắc: tiếng võng đưa kẽo kẹt trong nhà, con chó ngủ lơ mơ ngoài thềm, bóng cây nghiêng nghiêng bên hàng dậu, tất cả tạo nên một không gian yên ả, đầy chất thơ. Không gian ấy như ngưng đọng trong đêm hè vắng lặng, nơi “người im, cảnh lặng tờ” – một sự tĩnh mịch không hề lạnh lẽo mà rất đỗi ấm áp và thân thuộc. Trong khung cảnh ấy, con người hiện lên rất đỗi dung dị và gần gũi: ông lão nằm chơi giữa sân, thằng cu nhỏ đứng bên thành chõng, ngắm bóng con mèo. Những chi tiết đời thường ấy không chỉ gợi nên sự bình yên, thư thái mà còn cho thấy mối gắn bó bền chặt giữa con người và thiên nhiên, giữa người với người trong một không gian làng quê Việt Nam đậm đà hồn dân tộc. Bức tranh quê của Đoàn Văn Cừ vì thế không chỉ đẹp mà còn thấm đẫm tình cảm, khiến người đọc rung động bởi vẻ thanh sơ và chân thực của nó.
Câu 2.
Tuổi trẻ là khoảng thời gian quý giá nhất trong cuộc đời con người – đó là lúc ta có sức khỏe, có nhiệt huyết, có những ước mơ lớn lao và cả khát vọng khẳng định chính mình. Trong một xã hội không ngừng vận động và cạnh tranh khốc liệt như hiện nay, sự nỗ lực hết mình trở thành yếu tố quyết định để người trẻ vượt qua giới hạn, phát triển bản thân và tạo ra giá trị cho cuộc sống.
Nỗ lực hết mình nghĩa là dốc toàn tâm, toàn lực cho những mục tiêu mà bản thân đã lựa chọn, không ngại gian khổ, không dễ dàng bỏ cuộc. Đó là tinh thần kiên trì học tập không ngừng nghỉ, là sự bền bỉ với công việc, là dám thất bại để trưởng thành. Một người trẻ có thể không thông minh nhất, không tài giỏi nhất, nhưng nếu biết nỗ lực đến tận cùng, họ vẫn có thể đạt được thành công bằng chính mồ hôi và ý chí của mình.
Thực tế cho thấy, không ít bạn trẻ ngày nay đã ý thức rõ tầm quan trọng của việc nỗ lực. Họ miệt mài học tập để giành học bổng, không ngừng thử thách bản thân trong các cuộc thi, dự án khởi nghiệp hay hoạt động cộng đồng. Nhiều người trẻ dấn thân vào những lĩnh vực khó khăn, chấp nhận vấp ngã để đổi lấy kinh nghiệm và bài học. Những nỗ lực ấy không chỉ giúp họ phát triển bản thân mà còn đóng góp tích cực vào sự phát triển của xã hội.
Tuy nhiên, bên cạnh những người trẻ sống tích cực, vẫn còn không ít bạn dễ nản lòng, dễ buông xuôi. Một số người chọn sự an toàn, sống thụ động, trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác thay vì chủ động vượt qua khó khăn. Có người lại chạy theo lối sống dễ dãi, bỏ lỡ thời gian quý báu của tuổi trẻ. Trong khi đó, không có con đường nào dẫn đến thành công mà không cần phải đánh đổi bằng nỗ lực và thời gian. Nỗ lực hết mình trong tuổi trẻ không đồng nghĩa với việc mù quáng lao đầu vào công việc, học tập mà bỏ quên sức khỏe hay niềm vui sống. Điều quan trọng là mỗi người cần biết cân bằng giữa rèn luyện và nghỉ ngơi, giữa lý trí và cảm xúc. Sự nỗ lực đúng cách, đúng mục tiêu, xuất phát từ đam mê và tinh thần trách nhiệm mới thực sự là động lực bền vững giúp người trẻ đi xa hơn trên hành trình của mình.Có thể nói, tuổi trẻ giống như một cánh đồng chưa gieo – nếu biết tận dụng và gieo trồng bằng sự nỗ lực hết mình, ta sẽ gặt hái được những mùa vàng. Ngược lại, nếu để nó trôi qua trong sự hời hợt và lười biếng, thì chẳng bao lâu sau, ta sẽ tiếc nuối vì đã đánh mất cơ hội tốt nhất của đời mình.
Tóm lại, sự nỗ lực hết mình chính là thước đo bản lĩnh và là nền tảng vững chắc để người trẻ khẳng định giá trị bản thân trong thời đại mới. Mỗi chúng ta, khi còn sức trẻ, hãy sống hết mình, dấn thân và không ngừng cố gắng – vì chỉ có như vậy, tuổi trẻ mới thực sự có ý nghĩa.
Câu 1. Thể thơ của văn bản: Tự do.
Câu 2. Trong bài thơ, nhân vật người ông bàn giao cho cháu những thứ sau: gió heo may; góc phố có mùi ngô nướng bay; tháng giêng hương bưởi - cỏ mùa xuân xanh dưới chân giày; những mặt người đẫm nắng - đẫm yêu thương trên trái đất này; một chút buồn; ngậm ngùi một chút, chút cô đơn; câu thơ vững gót làm người.
Câu 3. Người ông chẳng bàn giao cho cháu những tháng ngày vất vả, chiến tranh vì:
- Những thứ đó là những dấu hiệu của sự lam lũ, vất vả, cực nhọc trong cuộc sống.
- Vì ông rất yêu thương cháu, mong cháu và thế hệ của cháu được sống cuộc sống hoà bình, ấm no, hạnh phúc.
Câu 4.
- Biện pháp điệp ngữ được sử dụng trong bài thơ: bàn giao.
- Tác dụng:
+ Tạo liên kết, tạo nhịp điệu cho bài thơ; giúp cho sự diễn đạt trở nên sinh động, hấp dẫn, lôi cuốn.
+ Nhấn mạnh những điều mà người ông muốn và không muốn bàn giao, trao gửi lại cho người cháu.
+ Qua đó, thể hiện tình cảm yêu thương, mong muốn tốt đẹp mà người ông - cũng là thế hệ đi trước dành cho người cháu - thế hệ sau.
Câu 5. Chúng ta cần có thái độ trước những điều thiêng liêng, quý giá mà cha ông ta bàn giao như sau:
- Biết ơn những gì thế hệ cha ông đã để lại cho mình.
- Trân trọng, tự hào về những điều đó.
- Có ý thức gìn giữ, bảo vệ những thứ đã được nhận bàn giao từ thế hệ trước.
- Cần cố gắng phát huy những gì đã được tiếp nhận để tiếp tục bàn giao cho những thế hệ mai sau.
Câu 1.
Đoạn thơ trích từ bài “Trăng hè” của Đoàn Văn Cừ đã vẽ nên một bức tranh quê thanh bình, tĩnh lặng và đậm chất trữ tình. Từng hình ảnh được khắc họa đều mang tính gợi tả sâu sắc: tiếng võng đưa kẽo kẹt trong nhà, con chó ngủ lơ mơ ngoài thềm, bóng cây nghiêng nghiêng bên hàng dậu, tất cả tạo nên một không gian yên ả, đầy chất thơ. Không gian ấy như ngưng đọng trong đêm hè vắng lặng, nơi “người im, cảnh lặng tờ” – một sự tĩnh mịch không hề lạnh lẽo mà rất đỗi ấm áp và thân thuộc. Trong khung cảnh ấy, con người hiện lên rất đỗi dung dị và gần gũi: ông lão nằm chơi giữa sân, thằng cu nhỏ đứng bên thành chõng, ngắm bóng con mèo. Những chi tiết đời thường ấy không chỉ gợi nên sự bình yên, thư thái mà còn cho thấy mối gắn bó bền chặt giữa con người và thiên nhiên, giữa người với người trong một không gian làng quê Việt Nam đậm đà hồn dân tộc. Bức tranh quê của Đoàn Văn Cừ vì thế không chỉ đẹp mà còn thấm đẫm tình cảm, khiến người đọc rung động bởi vẻ thanh sơ và chân thực của nó.
Câu 2.
Tuổi trẻ là khoảng thời gian quý giá nhất trong cuộc đời con người – đó là lúc ta có sức khỏe, có nhiệt huyết, có những ước mơ lớn lao và cả khát vọng khẳng định chính mình. Trong một xã hội không ngừng vận động và cạnh tranh khốc liệt như hiện nay, sự nỗ lực hết mình trở thành yếu tố quyết định để người trẻ vượt qua giới hạn, phát triển bản thân và tạo ra giá trị cho cuộc sống.
Nỗ lực hết mình nghĩa là dốc toàn tâm, toàn lực cho những mục tiêu mà bản thân đã lựa chọn, không ngại gian khổ, không dễ dàng bỏ cuộc. Đó là tinh thần kiên trì học tập không ngừng nghỉ, là sự bền bỉ với công việc, là dám thất bại để trưởng thành. Một người trẻ có thể không thông minh nhất, không tài giỏi nhất, nhưng nếu biết nỗ lực đến tận cùng, họ vẫn có thể đạt được thành công bằng chính mồ hôi và ý chí của mình.
Thực tế cho thấy, không ít bạn trẻ ngày nay đã ý thức rõ tầm quan trọng của việc nỗ lực. Họ miệt mài học tập để giành học bổng, không ngừng thử thách bản thân trong các cuộc thi, dự án khởi nghiệp hay hoạt động cộng đồng. Nhiều người trẻ dấn thân vào những lĩnh vực khó khăn, chấp nhận vấp ngã để đổi lấy kinh nghiệm và bài học. Những nỗ lực ấy không chỉ giúp họ phát triển bản thân mà còn đóng góp tích cực vào sự phát triển của xã hội.
Tuy nhiên, bên cạnh những người trẻ sống tích cực, vẫn còn không ít bạn dễ nản lòng, dễ buông xuôi. Một số người chọn sự an toàn, sống thụ động, trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác thay vì chủ động vượt qua khó khăn. Có người lại chạy theo lối sống dễ dãi, bỏ lỡ thời gian quý báu của tuổi trẻ. Trong khi đó, không có con đường nào dẫn đến thành công mà không cần phải đánh đổi bằng nỗ lực và thời gian. Nỗ lực hết mình trong tuổi trẻ không đồng nghĩa với việc mù quáng lao đầu vào công việc, học tập mà bỏ quên sức khỏe hay niềm vui sống. Điều quan trọng là mỗi người cần biết cân bằng giữa rèn luyện và nghỉ ngơi, giữa lý trí và cảm xúc. Sự nỗ lực đúng cách, đúng mục tiêu, xuất phát từ đam mê và tinh thần trách nhiệm mới thực sự là động lực bền vững giúp người trẻ đi xa hơn trên hành trình của mình.Có thể nói, tuổi trẻ giống như một cánh đồng chưa gieo – nếu biết tận dụng và gieo trồng bằng sự nỗ lực hết mình, ta sẽ gặt hái được những mùa vàng. Ngược lại, nếu để nó trôi qua trong sự hời hợt và lười biếng, thì chẳng bao lâu sau, ta sẽ tiếc nuối vì đã đánh mất cơ hội tốt nhất của đời mình.
Tóm lại, sự nỗ lực hết mình chính là thước đo bản lĩnh và là nền tảng vững chắc để người trẻ khẳng định giá trị bản thân trong thời đại mới. Mỗi chúng ta, khi còn sức trẻ, hãy sống hết mình, dấn thân và không ngừng cố gắng – vì chỉ có như vậy, tuổi trẻ mới thực sự có ý nghĩa.
Câu 1:
Ngôi kể của người kể chuyện: Ngôi thứ ba.
Câu 2:
Một số chi tiết về cách ứng xử của chị Bớt trong văn bản cho thấy chị không giận mẹ:
+ Thấy mẹ đem quần áo nồi niêu đến ở chung, Bớt rất mừng.
+ Từ ngày bà đến ở chung, Bớt như người được cất đi một gánh nặng trên vai. Giờ Bớt chỉ lo công tác với ra đồng làm.
Câu 3:
Nhân vật Bớt hiện lên qua đoạn trích là người:
- Có cuộc sống vất vả, nhiều lo toan: Một mình tự xoay xở công việc nhà, cố gắng hoàn thành công tác...
- Giàu tình cảm yêu thương, nhân hậu, vị tha:
+ Với mẹ: là người con hiếu thảo, rộng lượng, ứng xử phải đạo.
+ Với gia đình nhỏ: Yêu chồng, thương con...
=> Nhân vật hội tụ vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam, người phụ nữ thời kháng chiến chống Mỹ.
Câu 4:
Hành động ôm lấy vai mẹ và câu nói của Bớt: "- Ô hay! Con có nói gì đâu, sao bu cứ nghĩ ngợi thế nhỉ?" có ý nghĩa:
- Thể hiện sự áy náy của Bớt vì trót vô tư kể lại câu chuyện về cách đối xử đầy yêu thương của chồng chị với bé Hiên.
- Cho thấy Bớt sợ mẹ chạnh lòng nghĩ ngợi, áy náy chuyện quá khứ mẹ đã từng đối xử không công bằng với chị.
- Thể hiện tình yêu thương, sự quan tâm, lo lắng của chị đối với mẹ.
Câu 5:
- Đối với những bậc làm cha làm mẹ: Hãy yêu thương và đối xử công bằng với con cái.
- Đối với những người làm con: Cần phải sống đúng đạo hiếu, biết quan tâm, yêu thương, hiếu kính, chăm sóc cha mẹ lúc tuổi già.
+ Với con người nói chung: Trân trọng, vun đắp tình cảm gia đình vì đó là tình cảm ấm áp, thiêng liêng, vô cùng quý giá.
Câu 1.
Bài thơ "Những người đàn bà gánh nước sông" khắc họa một cách chân thực và ám ảnh hình tượng người phụ nữ Việt Nam trong vòng lặp của cuộc đời lam lũ. Ngay từ những câu thơ đầu, hình ảnh "những ngón chân xương xẩu, móng dài và đen toẽ ra như móng chân gà mái" đã gợi lên sự vất vả, chai sạn qua bao năm tháng gánh gồng. Đó không chỉ là sự lao động thể chất mà còn là sự tàn phá của thời gian, của gánh nặng mưu sinh in hằn trên cơ thể. Họ hiện lên với một vẻ đẹp thầm lặng, dù "bối tóc vỡ xối xả trên lưng áo mềm và ướt" nhưng vẫn kiên cường bám trụ. Một bàn tay "bám vào đầu đòn gánh bé bỏng chơi vơi" tượng trưng cho gánh nặng mưu sinh, còn bàn tay kia "bám vào mây trắng" lại ẩn chứa khát vọng về một điều gì đó xa xôi, vượt lên trên thực tại. Hình ảnh này gợi ra một tâm hồn vẫn giữ được sự thanh khiết, mơ mộng giữa bộn bề lo toan. Vòng lặp "năm năm, mười lăm năm, ba mươi năm và nửa đời" đã khẳng định sự bền bỉ của họ trong công việc gánh nước. Đặc biệt, sự kế thừa từ mẹ sang con gái "Con gái lại đặt đòn gánh lên vai và xuống bến" cho thấy gánh nặng này không chỉ là của riêng một thế hệ mà còn là số phận được truyền lại. Họ là những người âm thầm chịu đựng, lặng lẽ gánh vác trách nhiệm gia đình, trở thành trụ cột vững chãi trong một xã hội mà những người đàn ông dường như bất lực, "giận dữ, buồn bã và bỏ đi". Hình tượng người phụ nữ trong bài thơ vì thế không chỉ là cá nhân mà còn là biểu trưng cho số phận chung của biết bao thế hệ phụ nữ Việt Nam, gánh trên vai cả cuộc đời và sự tiếp nối của những vòng quay vô tận.
Câu 2.
Trong nhịp sống hiện đại đầy hối hả và áp lực, ngày càng nhiều người trẻ rơi vào trạng thái mệt mỏi kéo dài, mất động lực, cảm thấy trống rỗng và bế tắc – một tình trạng được gọi là hội chứng “burnout” (kiệt sức). Đây không còn là hiện tượng hiếm gặp mà đã trở thành một vấn đề xã hội đáng lo ngại, đòi hỏi sự quan tâm đúng mức từ cá nhân, gia đình và cả cộng đồng.
“Burnout” không đơn thuần là sự mệt mỏi về thể chất mà là sự kiệt quệ toàn diện: thể chất, tinh thần và cảm xúc. Nhiều bạn trẻ hiện nay, dù đang ở độ tuổi đầy sức sống, lại thường xuyên rơi vào trạng thái mỏi mệt triền miên, mất cảm hứng sống, không thiết tha với công việc hay học tập, thậm chí hoài nghi chính bản thân mình. Họ có thể vẫn “chạy deadline”, vẫn đăng ảnh cười tươi trên mạng xã hội, nhưng bên trong lại là sự cạn kiệt và cô đơn đến nghẹt thở.
Nguyên nhân của burnout có thể đến từ nhiều phía. Áp lực học hành, công việc, thành tích là một yếu tố lớn. Trong xã hội cạnh tranh khốc liệt, người trẻ thường bị đặt vào những kỳ vọng rất lớn từ gia đình, trường học và xã hội. Họ buộc phải luôn cố gắng "vượt trội", “xuất sắc”, “không được thua kém” ai. Bên cạnh đó, mạng xã hội vô tình tạo ra một mặt bằng “so sánh” độc hại, nơi mỗi cá nhân dễ bị cuốn vào vòng xoáy tự ti khi nhìn thấy người khác thành công, hạnh phúc, trong khi bản thân lại mỏi mệt và lạc hướng.Không chỉ vậy, lối sống thiếu lành mạnh, thói quen làm việc quá tải, ngủ ít, không nghỉ ngơi hợp lý cũng góp phần đẩy nhanh tiến trình kiệt sức. Nhiều người trẻ chưa học được cách chăm sóc sức khỏe tinh thần, chưa biết cách nói “không”, chưa cho phép bản thân được nghỉ ngơi mà cứ mãi chạy theo guồng quay xã hội.
Hội chứng burnout để lại những hậu quả nghiêm trọng. Nó không chỉ ảnh hưởng đến hiệu quả công việc, học tập mà còn kéo theo nhiều vấn đề tâm lý như trầm cảm, lo âu, mất phương hướng sống. Về lâu dài, điều này gây tổn hại đến cả sức khỏe thể chất và tinh thần, đồng thời cản trở quá trình phát triển cá nhân.
Để vượt qua burnout, điều đầu tiên là người trẻ cần học cách lắng nghe bản thân. Đôi khi, việc chậm lại, nghỉ ngơi, tạm gác lại những kỳ vọng không thực tế lại là điều cần thiết. Chăm sóc sức khỏe tinh thần cũng quan trọng như chăm sóc thể chất. Việc trò chuyện với người thân, tìm đến chuyên gia tâm lý khi cần thiết là điều nên được khuyến khích. Đồng thời, mỗi người cần hiểu rằng thành công không nhất thiết phải đến từ việc “cố gắng đến kiệt sức” – mà đến từ sự bền bỉ, tỉnh táo và một tinh thần lành mạnh.Xã hội cũng cần thay đổi cách nhìn nhận về người trẻ. Họ không phải những cỗ máy sinh ra để đạt thành tích. Cần có thêm các không gian lắng nghe, hỗ trợ, các chiến dịch nâng cao nhận thức về sức khỏe tinh thần. Nhà trường, gia đình và môi trường làm việc nên là những nơi an toàn, nơi mà người trẻ được là chính mình, được học cách sống cân bằng và yêu thương bản thân.
Tóm lại, burnout là một hồi chuông cảnh báo cho lối sống quá tải và áp lực của giới trẻ hiện nay. Chúng ta không thể chữa lành kiệt sức bằng việc tiếp tục chạy. Đôi khi, cách tốt nhất để tiến lên là dừng lại, hít thở sâu, và bắt đầu lại – một cách tử tế hơn với chính mình.
Câu 1. Thể thơ: Tự do.
Câu 2. Những phương thức biểu đạt: Biểu cảm, miêu tả, tự sự.
Câu 3.
- Biện pháp tu từ được sử dụng: Điệp ngữ.
- Tác dụng:
+ Khắc họa nhịp bước tuần tự của thời gian.
+ Nhấn mạnh điều mà nhân vật trữ tình chứng kiến trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy chính là hình ảnh những người phụ nữ gánh nước sông, qua đó khẳng định sự lam lũ, vất vả của những người phụ nữ nông thôn.
Câu 4.
- Đề tài: Người phụ nữ.
- Chủ đề: Cuộc đời quẩn quanh, lam lũ, vất vả, cực nhọc của những người phụ nữ gánh nước sông.
Câu 5.
- Bài thơ gợi cho em suy nghĩ về cuộc đời vất vả, tảo tần, giàu đức hi sinh, sự nhẫn nhục, chịu đựng, trách nhiệm lớn lao của người phụ nữ gánh nước sông. Dù thời gian trôi qua, dù cuộc đời có đổi thay, họ vẫn lặng lẽ gánh trên vai trách nhiệm đối với gia đình, đối lập với những người đàn ông luôn mang theo “cơn mơ biển” - khát vọng lớn lao nhưng nhiều khi không thành. Chẳng những vậy, trách nhiệm ấy, công việc vất vả ấy lại tiếp tục đeo bám lên những thế hệ bé gái đi sau khi chúng trưởng thành: Phụ nữ gánh nước, đàn ông tiếp tục ôm giấc mơ ra đi. Từ đó, bài thơ gợi lên trong em sự đồng cảm, xót xa đối với cuộc đời người phụ nữ và sự trân trọng, ngợi ca đối với tấm lòng hi sinh của họ.
Câu 1:
Bài thơ Những người đàn bà bán ngô nướng là một bức tranh giản dị mà sâu sắc về cuộc sống của những người phụ nữ lao động nghèo, qua đó thể hiện sự cảm thông và trân trọng của tác giả với họ. Hình ảnh những người đàn bà bán ngô nướng hiện lên trong màn đêm lạnh lẽo, bên bếp than hồng, không chỉ là biểu tượng của mưu sinh mà còn là biểu tượng của nghị lực và tình mẫu tử. Nội dung bài thơ nhấn mạnh sự vất vả, âm thầm hi sinh của người phụ nữ trong cuộc sống thường nhật. Về mặt nghệ thuật, tác giả sử dụng hình ảnh gần gũi, ngôn ngữ giản dị, giàu tính biểu cảm cùng phép đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, giữa cái rét đêm và hơi ấm từ bếp lửa để làm nổi bật sự chịu thương chịu khó, tình yêu thương con của những người mẹ. Bài thơ không chỉ mang tính hiện thực mà còn giàu chất nhân văn, khiến người đọc thấm thía và xúc động.
Câu 2:
Câu nói của Vivian Greene: “Cuộc sống không phải là để chờ đợi cơn bão đi qua, cuộc sống là để học được cách khiêu vũ trong mưa” chứa đựng một triết lý sống tích cực, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc đối diện và vượt qua khó khăn thay vì trốn tránh hay mong đợi một hoàn cảnh lý tưởng.
Cuộc sống luôn tồn tại những thử thách, mất mát, khổ đau – đó là điều không thể tránh khỏi. Giống như những cơn mưa bất chợt, những cơn bão cuộc đời có thể ập đến bất kỳ lúc nào. Nếu chỉ ngồi đó chờ đợi khó khăn tan biến, chúng ta sẽ mãi sống trong lo lắng, bị động và bỏ lỡ những cơ hội để trưởng thành. Học cách "khiêu vũ trong mưa" là học cách chấp nhận nghịch cảnh và tìm kiếm niềm vui, hy vọng trong chính những điều không hoàn hảo. Đó là bản lĩnh sống, là khả năng thích nghi và nghị lực vươn lên từ gian khổ.
Trong thực tế, có biết bao con người đã lựa chọn đối diện thay vì đầu hàng số phận. Họ không chỉ vượt qua biến cố mà còn trở nên mạnh mẽ hơn. Những người như Nick Vujicic – không tay không chân nhưng vẫn sống tích cực và truyền cảm hứng cho hàng triệu người – là minh chứng rõ ràng cho tinh thần “khiêu vũ trong mưa”. Ở quy mô nhỏ hơn, mỗi chúng ta đều từng trải qua những ngày “mưa gió” – thi trượt, thất bại, đau khổ – nhưng chính cách ta ứng xử với nó mới là điều định nghĩa giá trị con người.
Tuy nhiên, học được cách "khiêu vũ trong mưa" không phải điều dễ dàng. Nó đòi hỏi lòng can đảm, sự kiên trì và một tâm hồn rộng mở. Nhưng một khi đã làm được, ta sẽ nhận ra rằng mỗi cơn mưa đều là một cơ hội để ta thử thách chính mình, để lớn lên và thêm yêu cuộc đời này.
Tóm lại, cuộc sống không bao giờ hoàn hảo, và điều quan trọng không phải là mong nó trở nên dễ dàng mà là học cách sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc, kể cả trong mưa gió. Hãy học cách khiêu vũ trong mưa – đó chính là nghệ thuật sống đẹp và bản lĩnh.
Câu 1:
Khi nghe giọng hát của người nông dân, nhân vật trữ tình đã có những liên tưởng vô cùng sâu sắc và giàu chất thơ. Tiếng hát ấy không đơn thuần là âm thanh, mà là sự kết tinh của đất trời, của lao động và tình cảm. Âm điệu "trầm trầm" của giọng hát được ví như "tiếng lúa khô chảy vào trong cốt", gợi cảm giác bình dị, mộc mạc nhưng lại đầy sức sống và gắn bó mật thiết với đời sống lao động. Hình ảnh liên tưởng này thể hiện sự thấm đẫm của âm thanh vào tận chiều sâu của tâm hồn, như hạt lúa thấm vào xương cốt, như tình yêu quê hương và cuộc sống mộc mạc lan tỏa trong từng tế bào. Câu thơ cuối “như đất ấm trào lên trong lóe sáng lưỡi cày” tiếp tục mở rộng liên tưởng, cho thấy tiếng hát ấy mang theo hơi ấm của đất đai, sức sống mãnh liệt của mùa màng và niềm tin vào tương lai. Qua đó, nhân vật trữ tình thể hiện sự cảm phục và trân quý vẻ đẹp giản dị mà cao cả của người lao động và quê hương.
Câu 2:
Trong thời đại hội nhập và phát triển mạnh mẽ hiện nay, giới trẻ phải đối diện với nhiều lựa chọn, thách thức và cơ hội. Một trong những vấn đề thường được đặt ra là: Tuổi trẻ nên sống với ước mơ hay sống thực tế? Có người cho rằng cần nuôi dưỡng ước mơ để hướng tới lý tưởng, nhưng cũng có ý kiến phản biện rằng cần sống thực tế để thích nghi với cuộc sống đầy cạnh tranh. Vậy đâu là hướng đi đúng đắn cho tuổi trẻ?
Ước mơ là động lực để mỗi người vươn lên, vượt qua khó khăn và giới hạn của bản thân. Khi có ước mơ, con người sẽ có lý tưởng sống, có định hướng rõ ràng để phấn đấu. Nhiều nhà khoa học, doanh nhân, nghệ sĩ... đã thành công bởi họ dám mơ ước và kiên trì theo đuổi ước mơ đó. Tuổi trẻ là thời điểm đẹp nhất để nuôi dưỡng những khát vọng lớn lao, bởi đó là khi con người có đầy đủ sức trẻ, sự nhiệt huyết và lòng tin vào tương lai.
Tuy nhiên, trong xã hội hiện đại, chỉ mơ ước thôi là chưa đủ. Một người trẻ sống thiếu thực tế, không đánh giá đúng năng lực bản thân và điều kiện xung quanh dễ rơi vào mộng tưởng, thất vọng, thậm chí chán nản khi gặp thất bại. Sống thực tế giúp giới trẻ biết giới hạn, biết phân tích và lựa chọn con đường phù hợp với hoàn cảnh. Thực tế cũng giúp con người ứng xử linh hoạt, thích nghi và làm chủ cuộc sống.
Tuy nhiên, nếu chỉ sống thực tế mà đánh mất ước mơ, con người sẽ trở nên khô cứng, thiếu cảm hứng sống. Vì thế, tuổi trẻ cần biết dung hòa giữa ước mơ và thực tế: hãy mơ những giấc mơ lớn nhưng cũng đừng quên xây dựng những bước đi nhỏ, thực tế để biến giấc mơ thành hiện thực.
Tóm lại, sống có ước mơ hay sống thực tế không nên là hai lựa chọn đối lập. Tuổi trẻ cần có ước mơ để hướng đến tương lai, nhưng cũng cần sống thực tế để từng bước hiện thực hóa ước mơ ấy. Đó chính là con đường phát triển bền vững và đúng đắn nhất trong thời kỳ hội nhập.
Câu 1:
Trong phần đọc hiểu, nhân vật Thứ được xây dựng bằng nhiều biện pháp nghệ thuật đặc sắc. Trước hết, nhà văn khắc họa Thứ bằng những chi tiết miêu tả tâm lý sâu sắc. Thứ là người trí thức nhưng không tránh khỏi cảm giác sợ hãi, ám ảnh khi chứng kiến chiến tranh. Qua đó, nhà văn cho thấy sự đối lập giữa lý tưởng và thực tế, đồng thời thể hiện sự giằng xé nội tâm của một con người giữa lòng yêu nước và nỗi sợ bản thân. Bên cạnh đó, tác giả còn sử dụng ngôn ngữ kể chuyện sinh động, lời thoại tự nhiên giúp nhân vật hiện lên chân thực, gần gũi. Thứ không phải là một anh hùng lý tưởng hóa, mà là hình ảnh tiêu biểu cho lớp trí thức trẻ trong hoàn cảnh chiến tranh khốc liệt, với những hoài nghi, lo lắng, nhưng vẫn giữ được tinh thần hướng thiện. Nhờ những nghệ thuật đó, nhân vật Thứ trở nên sống động và giàu sức gợi, khiến người đọc cảm nhận sâu sắc hơn về con người trong chiến tranh.
Câu 2:
Trong hành trình vươn tới thành công, thất bại là điều không thể tránh khỏi. Có ý kiến cho rằng: “Sự vinh quang lớn nhất của chúng ta không nằm ở việc không bao giờ thất bại mà nằm ở việc vươn dậy sau mỗi lần vấp ngã.” Từ góc nhìn của người trẻ, đây là một nhận định sâu sắc, khẳng định vai trò của nghị lực và bản lĩnh khi đối diện với thử thách trong cuộc sống.
Thất bại không phải là điểm kết thúc, mà là bước đệm để con người học hỏi và trưởng thành. Người trẻ với khát vọng vươn lên, cần học cách nhìn nhận thất bại như một phần tất yếu của cuộc sống. Thất bại giúp ta nhìn lại bản thân, nhận ra điểm yếu, từ đó rèn luyện ý chí, tích lũy kinh nghiệm và phát triển toàn diện hơn. Điều quan trọng không phải là vấp ngã bao nhiêu lần, mà là ta có đủ can đảm để đứng dậy hay không.
Có rất nhiều tấm gương đã từng thất bại nhưng không từ bỏ. Thomas Edison thử nghiệm hàng nghìn lần mới tạo ra bóng đèn điện, hay Walt Disney từng bị từ chối nhiều lần trước khi xây dựng được đế chế hoạt hình nổi tiếng thế giới. Những con người ấy đã chứng minh rằng: chính sự kiên cường sau thất bại mới tạo nên thành công vĩ đại.
Với thế hệ trẻ, việc chấp nhận thất bại không có nghĩa là dễ dãi với bản thân, mà là biết học hỏi từ sai lầm, không ngừng cố gắng và hoàn thiện. Trong một xã hội cạnh tranh, người trẻ cần bản lĩnh, sự lạc quan và tinh thần vượt lên số phận. Mỗi lần thất bại là một bài học quý giá, rèn luyện cho ta sức mạnh để chinh phục tương lai.
Tóm lại, chấp nhận thất bại là một bước đi cần thiết trên con đường đến thành công. Người trẻ hãy luôn giữ vững niềm tin, biến thất bại thành động lực để tiến bước vững vàng hơn trên hành trình khẳng định chính mình.
Câu 1.Thể thơ: Tự do.
Câu 2. Những từ ngữ cho thấy thái độ của người đi đường với người đàn bà bán ngô nướng: thờ ơ, rẻ rúng.
Câu 3. - Biện pháp tu từ đối: cầm lên - vứt xuống.
- Tác dụng:
+ Làm câu thơ hay, sinh động, cân xứng, hài hòa.
+ Làm rõ thái độ coi thường, rẻ rúng của người đi đường đối với từng bắp ngô cũng như người đàn bà bán ngô nướng; cho thấy sự đáng thương, tội nghiệp của người đàn bà bán ngô nướng và những người lao động vất vả mưu sinh.
Câu 4. - Mạch cảm xúc của bài thơ vận động theo cảm xúc của nhân vật trữ tình.
+ Cảm xúc được khơi nguồn từ sự đồng cảm, chia sẻ, ngậm ngùi, thương cảm cho cuộc sống mưu sinh của người đàn bà bán ngô.
+ Tiếp đó là cảm xúc bồi hồi, nhớ thương về tuổi thơ với sự cảm thông dành cho những nhọc nhằn, vất vả của cha mẹ.
+ Khép lại bài thơ là cảm xúc chiêm nghiệm, nâng niu, trân trọng vẻ đẹp giản dị, thơm sạch của đời sống.
Câu 5.+ Thông điệp: Hãy đồng cảm, chia sẻ với những hoàn cảnh khó khăn, bất hạnh.
+ Không phải ai cũng được sinh ra, lớn lên trong hoàn cảnh đủ đầy, hạnh phúc. Do đó, trước những hoàn cảnh khó khăn, ta cần biết đồng cảm, chia sẻ và yêu thương họ. Sự yêu thương, sẻ chia của ta sẽ là nguồn động lực, niềm tin và tiếp sức cho họ trong cuộc sống và góp phần làm xã hội trở nên tốt đẹp hơn.