TẠ MAI HƯƠNG

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của TẠ MAI HƯƠNG
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1: Thể thơ tự do.

Câu 2. Những từ ngữ cho thấy thái độ của người đi đường với người đàn bà bán ngô nướng:

•“thờ ơ”

•“rẻ rúng”

=> Các từ ngữ này thể hiện thái độ lạnh nhạt, coi thường, và thiếu tôn trọng của người đi đường với người đàn bà đang mưu sinh bằng nghề bán ngô.

Câu 3.

BPTT : Ẩn dụ “Người đàn bà bán dần từng mảnh đời mình nuôi con”

Tác dụng :

• Nghệ Thuật: Tăng sức gợi hình, gợi cảm, làm nổi bật sự hy sinh âm thầm của người mẹ, khơi gợi cảm xúc xót xa trong người đọc.

• Nội dung : “Bán dần từng mảnh đời mình” là một hình ảnh ẩn dụ sâu sắc, không phải người phụ nữ đem cuộc đời ra chợ bán, mà là đang hy sinh dần dần thanh xuân, sức khỏe để lo cho con. Từ đó gợi lên sự hy sinh âm thầm, đau đớn và cao cả của người mẹ. Hình ảnh này đã thành công trong việc chạm đến cảm xúc của người đọc.

Thái độ tác giả : Đồng cảm và xót xa trước hình ảnh người mẹ vì con mà làm tất cả, đồng thời nhắc nhớ ta phải sống có tình người.

Câu 4. Trình bày mạch cảm xúc của bài thơ.

* Cảm thương và xót xa trước thái độ rẻ rúng của xã hội, cảm xúc chuyển thành sự cảm thông, đau đớn cho thân phận người phụ nữ. Câu thơ “bán dần từng mảnh đời mình nuôi con” thể hiện sự thấu hiểu sâu sắc trước nỗi vất vả và tình mẫu tử.

* Lắng lại, chiêm nghiệm: Bài thơ dần khơi gợi một nỗi buồn lặng, buộc người đọc suy ngẫm về lòng nhân ái và sự vô tâm trong cuộc sống.

Câu 5. Nêu một thông điệp anh/chị rút ra sau khi đọc bài thơ và lí giải.

Thông điệp của bài thơ là: Sống phải có lòng nhân ái.

Lí giải: Người đàn bà trong bài thơ là biểu tượng cho những mảnh đời vất vả, chịu nhiều thiệt thòi nhưng lại thường bị xã hội thờ ơ, lạnh nhạt. Qua đó, tác giả muốn thức tỉnh lòng nhân ái, kêu gọi mọi người sống có trách nhiệm và biết đồng cảm với những hoàn cảnh khó khăn xung quanh.

Câu 1. Ngôi kể trong văn bản là ngôi thứ ba

Câu 2. Những từ ngữ, hình ảnh khắc họa cuộc sống của Thứ khi ở Hà Nội là:

• “sống rụt rè hơn, sẻn so hơn, sống còm rom”

• “chuyện để dành, chuyện mua vườn, chuyện làm nhà, chuyện nuôi sống y với vợ con y”

• “vẫn còn làm được một việc gì, còn kiếm nổi bát cơm của mình ăn”

• “nay mai, mới thật buồn”, “y sẽ ăn bám vợ”, “đời y sẽ mốc lên, sẽ gỉ đi, sẽ mòn, sẽ mục ra ở một xó nhà quê”

Câu 3. Chỉ ra và phân tích tác dụng của một biện pháp tu từ được sử dụng trong câu: Ra khỏi trường, y thấy mình gần như là một phế nhân.

-Biện pháp tu từ được sử dụng là so sánh trong câu "gần như là một phế nhân". Hình ảnh “một phế nhân” dùng để so sánh bản thân Thứ sau khi rời trường học

-Tác dụng

+ Nghệ Thuật: Làm tăng sức gợi hình, gợi cảm, khiến cho câu văn thêm phần sinh động, làm nổi bật cảm xúc của nhân vật Thứ.

+Nội Dung: Phế nhân là người vô dụng,không làm được gì và khi Thứ đã so sánh bản thân như vậy, ta thấy nỗi thất vọng sâu sắc, cảm giác bất lực, vô dụng của anh khi bước ra đời thực, đồng thời thể hiện sự vỡ mộng đau đớn giữa ước mơ và hiện thực.

+ Thái độ tác giả : cảm thông trước một con người mang hoài bão nhưng bị thực tế bóp nghẹt, có sự phê phán nhẹ với nhân vật Thứ vì đã không đứng dậy để sống với lý tưởng của bản thân.

Câu 4. Nhận xét sự thay đổi của Thứ khi ở Hà Nội và Sài Gòn.

+ Ở Sài Gòn, Thứ còn nhiều nhiệt huyết:

• “hăm hở”, “náo nức”, “mong chờ”,

• “y đã ghét và yêu”, “say mê”, “ngồi ở thư viện không biết mỏi lưng”

→ Sống có lý tưởng, có khát vọng, còn giữ niềm tin vào tương lai.

+ Ở Hà Nội, Thứ trở nên tiêu cực, mỏi mệt, sống co cụm:

• “rụt rè hơn”, “sẻn so hơn”, “sống còm rom”,

• “chuyện để dành, chuyện mua vườn”,

• “y sẽ ăn bám vợ”, “mốc lên, gỉ đi, mục ra…”

→ Tâm lý bi quan, đánh mất lý tưởng, chấp nhận cuộc sống tù túng, mòn mỏi.

Nhận xét: Sự thay đổi này cho thấy sự chuyển biến trong nội tâm nhân vật, từ khát vọng lớn lao đến sự chấp nhận tầm thường, là bi kịch của những con người có hoài bão nhưng không thể vượt qua thực tại khắc nghiệt.

Câu 5. Trình bày một thông điệp anh/chị rút ra sau khi đọc văn bản và lí giải.

Thông điệp: Phải biết vượt lên số phận

Lí giải : Tác giả đã ẩn dụ cho những con người như Thứ, biết rõ thực tại tầm thường, biết rằng cuộc sống có thể khác, nhưng không đủ dũng cảm để đi ngược lại với số đông. Chính vì vậy văn bản kêu gọi mỗi người hãy mạnh mẽ, dám đối mặt với thử thách để không lãng phí cuộc đời tươi đẹp trước mắt.


Câu 1:

Nam Cao là một trong những cây bút hiện thực xuất sắc của văn học Việt Nam nổi tiếng với khả năng miêu tả xã hội chân thực cùng giọng văn trào phúng đặc biệt. Trong trích đoạn "Sóng mòn" nói về nhân vật Thứ, tác giả đã cho người đọc thấy bi kịch tâm lý của một người trí thức tiểu tư sản giữa dòng xoáy thời cuộc. Bằng nghệ thuật xây dựng nhân vật tinh tế, tác giả khắc họa nhân vật Thứ qua những dòng miêu tả nội tâm đầy giằng xé. Việc lựa chọn ngôi kể thứ ba kết hợp điểm nhìn của nhân vật giúp người đọc thấu hiểu nỗi tuyệt vọng, bế tắc của Thứ – một người từng có khát vọng đổi thay xã hội nhưng dần trở nên yếu đuối, tự ti, cam chịu cuộc sống tầm thường. Các biện pháp tu từ như so sánh “y thấy mình gần như là một phế nhân”, ẩn dụ hình ảnh “con trâu” và “sợi dây thừng” làm nổi bật bi kịch sống mòn, sống hèn. Qua đó, tác giả không chỉ thể hiện sự cảm thông sâu sắc mà còn gửi gắm lời cảnh tỉnh nhẹ nhàng trước thái độ buông xuôi của con người. Nhân vật Thứ vì thế để lại nhiều day dứt trong lòng người đọc.

Câu 2:

“Sự vinh quang lớn nhất của chúng ta không nằm ở việc không bao giờ thất bại mà nằm ở việc vươn dậy sau mỗi lần vấp ngã.” Câu nói ấy đã trở thành kim chỉ nam cho nhiều người trẻ trên hành trình trưởng thành. Trong xã hội hiện đại đầy cạnh tranh và biến động, thất bại là điều khó tránh khỏi. Tuy nhiên, điều quan trọng không phải là tránh né nó, mà là chấp nhận thất bại như một phần của quá trình rèn luyện bản thân để đi tới thành công.

Trước hết, cần hiểu rõ khái niệm “chấp nhận thất bại” để có cái nhìn chính xác về vấn đề. Thất bại là khi con người không đạt được kết quả như kỳ vọng sau một nỗ lực nhất định. Việc chấp nhận thất bại không phải là buông xuôi hay cam chịu, mà là một thái độ sống tích cực – dám đối diện với vấp ngã, bình tĩnh nhìn lại bản thân và rút ra bài học.

Trong thực tế, tinh thần ấy được thể hiện qua những con người không gục ngã trước nghịch cảnh. Đó là khi một người dám nhìn nhận sai lầm, không đổ lỗi, không bỏ cuộc. Họ tiếp tục cố gắng dù từng thất bại trong học tập, công việc hay các mối quan hệ. Điển hình là Nguyễn Sơn Tùng hay còn được biết đến là Sơn Tùng MTP từng bị nhiều người nghi ngờ về năng lực, chịu nhiều chỉ trích từ truyền thông, nhưng anh vẫn nỗ lực sáng tạo, xây dựng đế chế âm nhạc riêng. Sự thành công của anh không đến từ may mắn, mà từ việc không gục ngã trước thất bại.

Việc chấp nhận thất bại để thành công mang lại ý nghĩa to lớn. Về mặt xã hội, nó tạo nên một thế hệ người trẻ bản lĩnh, dám thử, dám sai, dám làm lại. Đây là động lực quan trọng để xã hội phát triển trong thời đại biến động không ngừng. Về mặt cá nhân, mỗi lần vượt qua thất bại giúp ta trưởng thành hơn, kiên cường hơn, tự tin hơn với chính mình.

Tuy nhiên, không phải ai cũng biết chấp nhận thất bại đúng cách. Có người dễ nản chí, đổ lỗi cho hoàn cảnh, sống tiêu cực, trốn tránh, thậm chí đánh mất ước mơ. Đó là phản đề của vấn đề. Thái độ sống ấy không chỉ khiến con người dậm chân tại chỗ mà còn tự tước đi cơ hội để vươn lên. Nếu không có niềm tin vào bản thân, thì dù cơ hội có đến, họ cũng không đủ sức nắm lấy.

Từ những điều trên, người trẻ cần tự rèn luyện cho mình một tâm thế vững vàng. Trong học tập, trong nghề nghiệp, trong cuộc sống, hãy sẵn sàng trải nghiệm, dám thử, dám sai và dám sửa. Chỉ khi ta dám đối diện và vượt qua thất bại, ta mới thực sự làm chủ được hành trình của mình và gặt hái được thành công xứng đáng.

Tóm lại, chấp nhận thất bại là một bước đi không thể thiếu trên con đường đi đến thành công. Mỗi lần ngã xuống là một lần ta học cách đứng dậy, mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn. Người trẻ hãy coi thất bại như một phần không thể tách rời của sự sống rồi từ đó sống trọn vẹn và xứng đáng hơn với chính mình.



Câu 1: Phương thức biểu đạt chính : Tự Sự
Câu 2: Theo văn bản, cậu bé Ngạn chạy sang nhà bà là cách để đối phó với những trận đòn trừng phạt của ba.
Câu 3: Dấu ba chấm trong câu "Hồi nhỏ, nhỏ xíu, tôi không có bạn gái. Suốt ngày tôi chỉ chơi với... mẹ tôi và bà nội tôi." diễn tả cách nói ngắt quãng có tác dụng tạo sự bất ngờ, thú vị, đồng thời gợi sự hiu quạnh, cô đơn của cậu bé.
Câu 4: Nhân vật người bà trong văn bản là một người hiền hậu, yêu thương cháu hết lòng, luôn sẵn sàng che chở, bảo vệ và an ủi cháu.
Câu 5: Từ văn bản trên, em thấy gia đình có vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc đời mỗi người, là nơi có những người thân yêu nhất đã nuôi dưỡng, chở che để ta khôn lớn thành người. Chính vì vậy, gia đình mãi là chốn bình yên và thiêng liêng nhất.
 
 
 
 

Câu 1: Ngôi kể của văn bản trên là ngôi thứ ba

Câu 2: Điểm nhìn trong đoạn trích là người con gái thứ ba - Chi-hon.

Câu 3:

-Biện pháp nghệ thuật : lặp cấu trúc "lúc mẹ bị" lặp 2 lần

-Tác dụng:

+ Tạo nhịp điệu cho câu văn , giúp nhấn mạnh ý nghĩa và tăng hiệu quả biếu cảm.

+ Nhấn mạnh sự vô tâm của người con gái đối với mẹ, khi mẹ gặp khó khăn nhưng con lại chỉ quan tâm tới công việc.

+ Tác giả không trực tiếp bày tỏ cảm xúc căng thẳng, nhưng qua cách xây dựng hình ảnh đối lập, có thể thấy được sự trăn trở về tình cảm gia đình, đặc biệt là mỗi quan hệ giữa mẹ và con trong xã hội hiện đại

Câu 4: Những phẩm chất của người mẹ đã được thế hiện qua lời kể của người con gái trong tác phấm: người mẹ đã hy sinh thầm lặng, bao dung và yêu thương con vô điều kiện, lại mạnh mẽ đối mặt với khó khăn độc lập.

Câu 5: Chi-hon hối tiếc vì đã không dành nhiều thời gian để chăm sóc và ở bên mẹ nhiều hơn.

Cuộc sống hối hả ngoài kia có thể khiến nhiều người mệt mỏi, dần dần tạo nên sự xa cách với những người thân yêu. Sự vô tâm ấy như dòng nước lạnh buốt len lỏi vào tim, để lại những tổn thương khó nguôi ngoai. Đến khi ta nhận ra, có lẽ mọi thứ đã quá muộn. Vì thế, hãy trân trọng và yêu thương gia đình khi còn có thể. Dù chỉ là những hành động