

VŨ QUÝ LÂM
Giới thiệu về bản thân



































Câu 2 Câu nói: “Mặc dù bọn trẻ ném đá vào lũ ếch để đùa vui, nhưng lũ ếch không chết đùa mà chết thật.” là một hình ảnh ẩn dụ sâu sắc, gửi gắm bài học về hậu quả của những hành động tưởng như vô hại. Từ một trò chơi vô tư của bọn trẻ, nhà văn James Michener đã cảnh tỉnh chúng ta về sự vô cảm, vô trách nhiệm và cả những tổn thương vô hình mà con người có thể gây ra cho nhau trong cuộc sống. Câu nói thể hiện một thực tế trái ngược: trong khi người gây ra hành động chỉ coi đó là “đùa vui”, thì đối tượng bị tác động lại chịu hậu quả thật – nghiêm trọng và không thể đảo ngược. Đó không chỉ là cái chết của lũ ếch, mà là sự tổn thương của những người yếu thế trong xã hội trước những lời nói, hành vi vô tâm của người khác. Trong thực tế, biết bao trò đùa tưởng chừng vô hại lại để lại vết thương tinh thần sâu sắc: một lời trêu chọc ngoại hình, một câu nói mỉa mai, hay một trò chơi trên mạng xã hội đều có thể trở thành đòn giáng nặng nề đối với người bị xúc phạm. Đáng lo ngại là rất nhiều người không nhận thức được điều này. Họ quên mất rằng mỗi hành động đều mang theo hậu quả, và không ai có quyền làm tổn thương người khác chỉ để “vui”. Sự vô cảm đang dần trở thành “trò chơi” trong đời sống hiện đại, nơi con người cười trên nỗi đau của người khác mà không thấy tội lỗi. Câu nói vì thế là một lời nhắc nhở đầy nhân văn: trước khi hành động hay phát ngôn điều gì, hãy học cách đặt mình vào vị trí của người khác. Hãy biết kiểm soát cảm Câu 1
Bài thơ “Chiếc lá đầu tiên” của Hoàng Nhuận Cầm là một bản tình ca đầy cảm xúc về tuổi học trò, tình bạn, tình yêu đầu đời và cả nỗi nhớ khôn nguôi về mái trường xưa. Về nội dung, bài thơ tái hiện chân thực một thời học sinh hồn nhiên, trong sáng với những kỷ niệm đẹp đẽ: những trận cười rộn rã trong lớp, những mùa phượng đỏ cháy, tiếng ve rộn ràng, cả những rung động đầu tiên của tình yêu. Qua đó, tác giả bày tỏ nỗi nhớ da diết, sự tiếc nuối với quá khứ tươi đẹp đã qua. Về nghệ thuật, bài thơ sử dụng thể thơ tự do, ngôn ngữ giàu hình ảnh, biểu cảm. Các biện pháp tu từ như ẩn dụ, nhân hóa, hoán dụ được vận dụng linh hoạt, mang lại chiều sâu cảm xúc cho tác phẩm. Đặc biệt, hình ảnh “chiếc lá buổi đầu tiên” là biểu tượng cho tuổi học trò ngây thơ và tình cảm đầu đời đẹp đẽ nhưng đã xa. Tất cả làm nên một bài thơ đầy hoài niệm, chạm đến trái tim người đọc, nhất là những ai từng đi qua một thời áo trắng.
Câu 1. Thể thơ được sử dụng trong bài thơ là thể thơ tự do. → Thể thơ này không bị ràng buộc về số câu, số chữ hay cách gieo vần, tạo điều kiện cho cảm xúc của tác giả tuôn trào một cách tự nhiên. --- Câu 2. Phương thức biểu đạt chính trong bài thơ là biểu cảm. → Bài thơ thể hiện những cảm xúc dạt dào, da diết của tác giả về tuổi học trò, về những kỷ niệm với mái trường, bạn bè, thầy cô và cả tình yêu đầu đời. --- Câu 3. Một số hình ảnh, dòng thơ khắc họa những kỷ niệm với trường cũ: 1. “Chùm phượng hồng yêu dấu ấy rời tay” 2. “Lời hát đầu xin hát về trường cũ” 3. “Một lớp học bâng khuâng màu xanh rủ” 4. “Sân trường đêm – rụng xuống trái bàng đêm” 5. “Có một nàng Bạch Tuyết các bạn ơi / Với lại bảy chú lùn rất quấy!” 6. “Thôi đã hết thời bím tóc trắng ngủ quên” 7. “Anh nhớ quá, mà chỉ lo ngoảnh lại / Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên.” Nhận xét: → Những kỷ niệm ấy rất gần gũi, trong trẻo, hồn nhiên và sống động, gợi nhắc một thời tuổi thơ ngây ngô, đầy ắp tiếng cười và cảm xúc đầu đời. Chúng không chỉ là ký ức cá nhân mà còn là hình ảnh quen thuộc với bao thế hệ học sinh. --- Câu 4. Biện pháp tu từ: Ẩn dụ kết hợp nhân hóa trong dòng thơ “Tiếng ve trong veo xé đôi hồ nước”. Tác dụng: Gợi âm thanh mùa hè rộn ràng, quen thuộc với học trò. "Xé đôi hồ nước" là hình ảnh ẩn dụ rất gợi cảm – khiến người đọc liên tưởng tiếng ve như cắt ngang không gian tĩnh lặng, báo hiệu mùa chia tay của tuổi học trò. Tăng tính biểu cảm, giúp cảm xúc về mùa hè, về những chuyển biến tâm lý trở nên sâu sắc, lắng đọng. --- Câu 5. Hình ảnh ấn tượng nhất: “Không thấy trên sân trường chiếc lá buổi đầu tiên.” Vì sao? → Hình ảnh chiếc lá đầu tiên là biểu tượng của tuổi học trò, của tình cảm trong sáng ban đầu, của khởi đầu yêu thương và hoài niệm. Khi "không thấy" chiếc lá đó nữa, người đọc cảm nhận được nỗi buồn, sự tiếc nuối và mất mát của những gì đã qua – một thời tuổi trẻ không thể trở lại. Câu thơ kết thúc nhẹ nhàng mà ám ảnh, khiến dư âm của bài thơ càng sâu lắng.