TRẦN MAI LAN

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của TRẦN MAI LAN
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

c1:Ở hai khổ đầu tiên, nhân vật trữ tình bộc niềm tiếc nuối về khoảng thời gian tươi đẹp. Đồng thời, trực tiếp bày tỏ tình cảm với nhân vật "em". Dòng thơ "Em thấy không, tất cả đã xa rồi" đã cho thấy sự nuối tiếc về quãng thời gian đã xa. Thời gian mang dáng dấp của con người thông qua biện pháp tu từ nhân hóa "Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ". Từ "rất khẽ" gợi liên tưởng về sự chuyển động vô cùng nhẹ của thời gian, dường như thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức nhân vật trữ tình cảm thấy ngỡ ngàng. Thời gian không quay về, là dòng thác bất tận đổ xuống đời, bởi vậy, chủ thể trữ tình mới thấy "tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế". Tuổi thơ chất chứa bao mộng mơ, dại khờ của ngày trẻ, một khi đã đi rồi thì nghiễm nhiên không bao giờ trở lại được nữa. Câu thơ bộc lộ sự hoài niệm, tiếc nuối của nhân vật trữ tình.

Ở những khổ thơ tiếp theo, hình ảnh gắn liền với tuổi học trò "hoa súng tím", "chùm phượng hồng", "tiếng ve", "con ve" xuất hiện dày đặc. Trong đôi mắt của nhân vật trữ tình, bông hoa súng mang đến cảm giác say đắm, thích thú "Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say". Có lẽ, tình yêu ở lứa tuổi học trò đều bắt nguồn từ tình bạn. Nhân vật trữ tình bồi hồi nhớ về một thời "yêu dấu" đã qua, nhớ về cảm giác chùm phượng hồng phút ban đầu. Chùm phượng nở rộ cũng là lúc một năm học chuẩn bị kết thúc. Phút giây ấy còn được báo hiệu bởi tiếng "ve tiên tri". Tiếng ve là âm thanh đặc trưng của mùa hạ, cũng là mùa chia tay mái trường, thầy cô. Biện pháp nhân hóa "con ve tiên tri vô tâm báo trước" đã cho thấy sự bàng hoàng, tiếc nuối đến ngỡ ngàng. Dòng cảm xúc của nhân vật trữ tình đang trở lại mùa hè năm ấy, về lần đầu mình biết yêu.

Nỗi nhớ về mái trường ngày càng được nhân lên, khắc sâu trong ba khổ bốn, năm, sáu. Biện pháp điệp cấu trúc "Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu" được sử dụng nhằm nhấn mạnh vào cảm xúc mãnh liệt, dâng trào của nhân vật trữ tình khi nhớ về trường cũ. Lớp học mang nặng tâm tư, tình cảm của con người qua biện pháp nhân hóa "bâng khuâng màu xanh rủ". Từ "bâng khuâng" đã diễn tả tâm trạng luyến tiếc, nhớ thương. Không gian tĩnh lặng của sân trường buổi đêm bị xao động bởi trái bàng rụng xuống. Khổ thơ đã thể

hiện cảm xúc dâng trào của nhân vật trữ tình khi nhớ về trường cũ.

c2:

Câu văn “Mặc dù bọn trẻ ném đá vào lũ ếch để đùa vui, nhưng lũ ếch không chết đùa mà chết thật” trong tiểu thuyết “Sáu người đi khắp thế gian” của James Michener hàm chứa một thông điệp sâu sắc về sự vô tâm và hậu quả khôn lường của những hành động tưởng chừng như vô hại. Câu văn này không chỉ đơn thuần miêu tả một hiện tượng tự nhiên mà còn là một ẩn dụ về cách chúng ta đối mặt với cuộc sống và trách nhiệm của mình đối với thế giới xung quanh.

Sự Vô Tâm Của Con Người

Trẻ em ném đá vào ếch với mục đích đùa vui, một hành động xuất phát từ sự thiếu hiểu biết và vô tâm. Chúng không nhận thức được sức mạnh của những viên đá nhỏ bé kia, cũng như không lường trước được hậu quả gây ra cho những sinh vật nhỏ bé, yếu ớt. Hành động này phản ánh một thực tế đáng buồn trong xã hội: sự thiếu quan tâm, thậm chí thờ ơ với những hậu quả do hành động của mình gây ra. Nhiều người trong chúng ta, giống như những đứa trẻ kia, thường hành động mà không suy nghĩ đến tác động của nó lên người khác và môi trường.

Hậu Quả Khôn Lường

Tuy nhiên, khác với sự đùa vui của trẻ em, lũ ếch lại phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. “Chết thật” không chỉ là cái chết về mặt thể xác mà còn là sự mất mát to lớn đối với hệ sinh thái. Câu văn nhấn mạnh sự đối lập giữa sự vô tâm của con người và sự tàn khốc của thực tế. Những hành động tưởng chừng như nhỏ nhặt, vô hại, nếu được lặp lại nhiều lần, sẽ gây ra những hậu quả nghiêm trọng, khó lường. Điều này cảnh tỉnh chúng ta về trách nhiệm bảo vệ môi trường và sự sống xung quanh mình.

c1:Ở hai khổ đầu tiên, nhân vật trữ tình bộc niềm tiếc nuối về khoảng thời gian tươi đẹp. Đồng thời, trực tiếp bày tỏ tình cảm với nhân vật "em". Dòng thơ "Em thấy không, tất cả đã xa rồi" đã cho thấy sự nuối tiếc về quãng thời gian đã xa. Thời gian mang dáng dấp của con người thông qua biện pháp tu từ nhân hóa "Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ". Từ "rất khẽ" gợi liên tưởng về sự chuyển động vô cùng nhẹ của thời gian, dường như thời gian trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức nhân vật trữ tình cảm thấy ngỡ ngàng. Thời gian không quay về, là dòng thác bất tận đổ xuống đời, bởi vậy, chủ thể trữ tình mới thấy "tuổi thơ kia ra đi cao ngạo thế". Tuổi thơ chất chứa bao mộng mơ, dại khờ của ngày trẻ, một khi đã đi rồi thì nghiễm nhiên không bao giờ trở lại được nữa. Câu thơ bộc lộ sự hoài niệm, tiếc nuối của nhân vật trữ tình.

Ở những khổ thơ tiếp theo, hình ảnh gắn liền với tuổi học trò "hoa súng tím", "chùm phượng hồng", "tiếng ve", "con ve" xuất hiện dày đặc. Trong đôi mắt của nhân vật trữ tình, bông hoa súng mang đến cảm giác say đắm, thích thú "Hoa súng tím vào trong mắt lắm mê say". Có lẽ, tình yêu ở lứa tuổi học trò đều bắt nguồn từ tình bạn. Nhân vật trữ tình bồi hồi nhớ về một thời "yêu dấu" đã qua, nhớ về cảm giác chùm phượng hồng phút ban đầu. Chùm phượng nở rộ cũng là lúc một năm học chuẩn bị kết thúc. Phút giây ấy còn được báo hiệu bởi tiếng "ve tiên tri". Tiếng ve là âm thanh đặc trưng của mùa hạ, cũng là mùa chia tay mái trường, thầy cô. Biện pháp nhân hóa "con ve tiên tri vô tâm báo trước" đã cho thấy sự bàng hoàng, tiếc nuối đến ngỡ ngàng. Dòng cảm xúc của nhân vật trữ tình đang trở lại mùa hè năm ấy, về lần đầu mình biết yêu.

Nỗi nhớ về mái trường ngày càng được nhân lên, khắc sâu trong ba khổ bốn, năm, sáu. Biện pháp điệp cấu trúc "Muốn nói bao nhiêu, muốn khóc bao nhiêu" được sử dụng nhằm nhấn mạnh vào cảm xúc mãnh liệt, dâng trào của nhân vật trữ tình khi nhớ về trường cũ. Lớp học mang nặng tâm tư, tình cảm của con người qua biện pháp nhân hóa "bâng khuâng màu xanh rủ". Từ "bâng khuâng" đã diễn tả tâm trạng luyến tiếc, nhớ thương. Không gian tĩnh lặng của sân trường buổi đêm bị xao động bởi trái bàng rụng xuống. Khổ thơ đã thể

hiện cảm xúc dâng trào của nhân vật trữ tình khi nhớ về trường cũ.

c2:

Câu văn “Mặc dù bọn trẻ ném đá vào lũ ếch để đùa vui, nhưng lũ ếch không chết đùa mà chết thật” trong tiểu thuyết “Sáu người đi khắp thế gian” của James Michener hàm chứa một thông điệp sâu sắc về sự vô tâm và hậu quả khôn lường của những hành động tưởng chừng như vô hại. Câu văn này không chỉ đơn thuần miêu tả một hiện tượng tự nhiên mà còn là một ẩn dụ về cách chúng ta đối mặt với cuộc sống và trách nhiệm của mình đối với thế giới xung quanh.

Sự Vô Tâm Của Con Người

Trẻ em ném đá vào ếch với mục đích đùa vui, một hành động xuất phát từ sự thiếu hiểu biết và vô tâm. Chúng không nhận thức được sức mạnh của những viên đá nhỏ bé kia, cũng như không lường trước được hậu quả gây ra cho những sinh vật nhỏ bé, yếu ớt. Hành động này phản ánh một thực tế đáng buồn trong xã hội: sự thiếu quan tâm, thậm chí thờ ơ với những hậu quả do hành động của mình gây ra. Nhiều người trong chúng ta, giống như những đứa trẻ kia, thường hành động mà không suy nghĩ đến tác động của nó lên người khác và môi trường.

Hậu Quả Khôn Lường

Tuy nhiên, khác với sự đùa vui của trẻ em, lũ ếch lại phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. “Chết thật” không chỉ là cái chết về mặt thể xác mà còn là sự mất mát to lớn đối với hệ sinh thái. Câu văn nhấn mạnh sự đối lập giữa sự vô tâm của con người và sự tàn khốc của thực tế. Những hành động tưởng chừng như nhỏ nhặt, vô hại, nếu được lặp lại nhiều lần, sẽ gây ra những hậu quả nghiêm trọng, khó lường. Điều này cảnh tỉnh chúng ta về trách nhiệm bảo vệ môi trường và sự sống xung quanh mình.