

Phạm Đan Lê
Giới thiệu về bản thân



































Bài thơ Những cánh buồm của nhà thơ Hoàng Trung Thông là một tác phẩm gợi lên trong em rất nhiều những rung động. Hình ảnh hai cha con trong bài thơ thật ấm áp và thân thiết. Hành động nắm lấy tay con, dắt con đi, rồi mỉm cười xoa đầu con nhỏ của người cha khiến em cảm động vô cùng. Những hành động ấy thật gần gũi và bình dị. Như người cha yêu dấu vẫn thường làm với em. Qua đó, em như cảm nhận được tình cảm ấm áp, yêu thương trìu mến mà người cha dành cho đứa con của mình. Chính ông đã khơi gợi lên những tò mò, thích thú về thế giới xa lạ ngoài kia cho đứa con của mình. Thôi thúc đứa trẻ ấy đứng lên và khám phá những điều mới mẻ. Đó chính là sự bao la của tình cha vĩ đại. Và người con lớn lên trong tình thương ấy, cũng quấn quít và yêu thương cha của mình. Trong suy nghĩ non nớt, đứa trẻ đã mong mỏi mượn của cha cánh buồm trắng để rong ruổi ra khơi. Chính suy nghĩ ấy đã cho thấy sự tin tưởng, kính yêu mà người con dành cho cha mình. Cũng như trong tâm trí em, người cha luôn là mái nhà kiên cố nhất có thể che chắn mọi điều, không nề hà khó khăn. Những rung cảm về tình phụ tử thiêng liêng và ấm áp ấy, đã được bài thơ Những cánh buồm khơi gợi và ấp ủ trong em
Từ bài thơ Mùa thu và mẹ của Lương Đình Khoa, chúng ta rút ra được những bài học sâu sắc về tình mẫu tử và sự trân trọng công lao của mẹ. Bài thơ nhắc nhở mỗi người con về sự hy sinh thầm lặng của mẹ, người đã âm thầm chắt chiu, dành trọn tình yêu thương và sự chăm sóc cho gia đình. Hình ảnh người mẹ trong bài thơ, với sự tảo tần, chịu khó dù gánh nặng tuổi tác, giúp ta nhận ra giá trị của lòng biết ơn, đừng để thời gian trôi qua mà không bày tỏ tình cảm với mẹ. Đồng thời, bài thơ cũng là lời nhắc nhở về sự vội vàng của thời gian, và sự cần thiết phải trân trọng những giây phút bên mẹ, bởi cuộc sống và những khoảnh khắc gia đình thân thương đều rất quý giá.
Trong bài thơ Mùa thu và mẹ của Lương Đình Khoa, hệ thống từ láy được sử dụng rất tinh tế, góp phần tạo nên hiệu quả nghệ thuật đáng chú ý, làm cho bài thơ trở nên giàu hình ảnh và cảm xúc. Các từ láy như “lặng lẽ,” “mong manh,” “xao xác,” “thao thức” đã khắc họa rõ nét không gian mùa thu và hình ảnh người mẹ tần tảo. Từ “lặng lẽ” diễn tả sự cô đơn, âm thầm của mẹ khi rong ruổi trên nẻo đường, chăm sóc vườn cây trái. Từ láy “mong manh” gợi lên sự yếu đuối, mỏng manh của nắng thu và hình ảnh người mẹ già yếu, gầy gò với đôi vai nghiêng. Còn “xao xác” gợi âm thanh của gió heo may trong đêm, làm nổi bật sự tĩnh lặng và cảm giác bâng khuâng, trống vắng khi người con lắng nghe mùa thu về. Cuối cùng, từ láy “thao thức” biểu đạt nỗi trăn trở, lo âu của người mẹ khi trở mình trong đêm, để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng người con. Hệ thống từ láy không chỉ làm sống động cảnh vật mà còn gợi lên những tình cảm sâu sắc, sự thấu hiểu và biết ơn mà tác giả dành cho mẹ
trong kho tàng văn học, có biết bao tác giả đã gửi gắm tâm tư, suy nghĩ vào " những đứa con tinh thần" ấy, nổi bật trong đó là Vũ Đình Liên với bài thơ "Ông đồ", nhân vật ông đồ hiện lên với sự tiếc nuối về một lớp người tài hoa nhưng dần bị lãng quên theo thời gian.
Ban đầu, ông đồ xuất hiện như một hình ảnh đầy phong độ, đại diện cho truyền thống Nho học. Ông ngồi viết câu đối mỗi khi xuân về, giữa khung cảnh đông người nhộn nhịp, "bao nhiêu người thuê viết" thể hiện sự trân trọng tài năng của ông. Hình ảnh ông đồ thời kỳ này đầy tự tin, tôn nghiêm, là người được kính nể với tài nghệ viết chữ.
Nhưng cùng với sự thay đổi của xã hội, ông đồ dần rơi vào quên lãng. Hình ảnh ông đồ về sau trở nên buồn bã, cô độc. Không còn ai thuê viết, ông "ngồi đấy", lặng lẽ nhìn thời gian trôi qua, còn "giấy đỏ buồn không thắm" và "mực đọng trong nghiên sầu" như nói lên nỗi lòng chua xót của ông. Ông không chỉ mất đi chỗ đứng trong xã hội mà còn chịu đựng nỗi đau của sự lãng quên, khi những giá trị truyền thống mà ông đại diện không còn được coi trọng.
Qua đó, Vũ Đình Liên không chỉ thương cảm cho số phận ông đồ mà còn bày tỏ sự tiếc nuối trước sự mai một của một nền văn hóa cổ truyền.
Câu chuyện "Con lừa và bác nông dân" mang đến bài học về sự kiên trì và lạc quan trước nghịch cảnh. Khi gặp khó khăn, thay vì buông xuôi như bác nông dân, con lừa đã chọn cách đối mặt bằng việc rũ bỏ đất trên lưng và dẫm lên để thoát khỏi hố. Qua đó, câu chuyện khuyên chúng ta hãy luôn bình tĩnh, biến thử thách thành cơ hội để tiến lên, không để người khác định đoạt số phận của mình, mà hãy tự tìm lối thoát và vươn lên trong mọi hoàn cảnh
Khi thấy con lừa rơi xuống cái hố sâu, bác nông dân ban đầu muốn cứu nó, nhưng sau đó vì cho rằng con lừa đã già yếu và không có cách nào để kéo nó lên, bác quyết định lấp đất lên con lừa để chôn nó và cái hố.