Nguyễn Tiến Đạt

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Nguyễn Tiến Đạt
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

= 0,32 giờ + 14,4 phút + 0,26 giờ + 10,8 phút

= 19,2 phút + 14,4 phút + 15,6 phút + 10,8 phút

= ( 19, 2 + 10,8 ) + ( 14,4 + 15,6 )

= 30 30

= 60

= 0,32 giờ + 14,4 phút + 0,26 giờ + 10,8 phút

= 19,2 phút + 14,4 phút + 15,6 phút + 10,8 phút

= ( 19, 2 + 10,8 ) + ( 14,4 + 15,6 )

= 30 30

= 60

= 0,32 giờ + 14,4 phút + 0,26 giờ + 10,8 phút

= 19,2 phút + 14,4 phút + 15,6 phút + 10,8 phút

= ( 19, 2 + 10,8 ) + ( 14,4 + 15,6 )

= 30 30

= 60

= 0,32 giờ + 14,4 phút + 0,26 giờ + 10,8 phút

= 19,2 phút + 14,4 phút + 15,6 phút + 10,8 phút

= ( 19, 2 + 10,8 ) + ( 14,4 + 15,6 )

= 30 30

= 60

= 0,32 giờ + 14,4 phút + 0,26 giờ + 10,8 phút

= 19,2 phút + 14,4 phút + 15,6 phút + 10,8 phút

= ( 19, 2 + 10,8 ) + ( 14,4 + 15,6 )

= 30 30

= 60

Trong số những người bạn mà em quen biết, Nam là người bạn thân và đặc biệt nhất – không chỉ vì cậu ấy học giỏi mà còn bởi... tính cách “có một không hai”.

Nam học cùng lớp em từ năm lớp 2. Cậu ấy có dáng người gầy gầy, tóc lúc nào cũng bù xù như tổ quạ vì… lười chải đầu. Thế nhưng, đừng để vẻ ngoài đánh lừa! Đằng sau mái tóc ấy là một cái đầu cực kỳ thông minh. Cậu ấy có thể giải được mấy bài Toán mà cả lớp đều bó tay chỉ trong... 2 phút, và thường xuyên “tranh giải nhất” với máy tính trong các cuộc đua tính nhẩm!

Nam rất hài hước. Cậu ấy có thể biến một tiết học buồn tẻ thành một buổi “hài kịch nhẹ” chỉ bằng mấy câu đùa đúng lúc (nhưng vẫn không làm cô giáo giận). Có lần, trong tiết Tập đọc, Nam đọc bài "Chiếc lá cuối cùng" theo phong cách... phim kiếm hiệp, khiến cả lớp cười nghiêng ngả. Cô giáo cũng phải bật cười rồi nhắc nhẹ: “Nam à, em diễn hay quá, nhưng lần sau để dành thi văn nghệ nhé!”

Tuy nghịch ngợm là thế, nhưng Nam lại vô cùng tốt bụng. Có lần em quên mang hộp bút, Nam không chỉ cho mượn mà còn tặng luôn chiếc bút mực cậu ấy rất thích, bảo rằng: “Tớ có một cái nữa ở nhà. Cậu dùng đi!” Hành động nhỏ nhưng làm em thấy rất ấm lòng.

Chúng em còn có ước mơ chung là sau này cùng làm kỹ sư công nghệ, sáng chế ra một chiếc robot dọn nhà giúp mẹ. Nam nói: “Nếu thành công, mình sẽ tặng mỗi bà mẹ một con robot, để mẹ không phải làm việc mệt nữa!”

Nam không hoàn hảo, nhưng chính sự “kỳ quặc dễ thương” của cậu ấy đã làm em luôn cảm thấy vui vẻ, tự tin và hạnh phúc khi có một người bạn thân như vậy. Em tin rằng tình bạn của chúng em sẽ mãi mãi bền lâu.



Trong số những người bạn mà em quen biết, Nam là người bạn thân và đặc biệt nhất – không chỉ vì cậu ấy học giỏi mà còn bởi... tính cách “có một không hai”.

Nam học cùng lớp em từ năm lớp 2. Cậu ấy có dáng người gầy gầy, tóc lúc nào cũng bù xù như tổ quạ vì… lười chải đầu. Thế nhưng, đừng để vẻ ngoài đánh lừa! Đằng sau mái tóc ấy là một cái đầu cực kỳ thông minh. Cậu ấy có thể giải được mấy bài Toán mà cả lớp đều bó tay chỉ trong... 2 phút, và thường xuyên “tranh giải nhất” với máy tính trong các cuộc đua tính nhẩm!

Nam rất hài hước. Cậu ấy có thể biến một tiết học buồn tẻ thành một buổi “hài kịch nhẹ” chỉ bằng mấy câu đùa đúng lúc (nhưng vẫn không làm cô giáo giận). Có lần, trong tiết Tập đọc, Nam đọc bài "Chiếc lá cuối cùng" theo phong cách... phim kiếm hiệp, khiến cả lớp cười nghiêng ngả. Cô giáo cũng phải bật cười rồi nhắc nhẹ: “Nam à, em diễn hay quá, nhưng lần sau để dành thi văn nghệ nhé!”

Tuy nghịch ngợm là thế, nhưng Nam lại vô cùng tốt bụng. Có lần em quên mang hộp bút, Nam không chỉ cho mượn mà còn tặng luôn chiếc bút mực cậu ấy rất thích, bảo rằng: “Tớ có một cái nữa ở nhà. Cậu dùng đi!” Hành động nhỏ nhưng làm em thấy rất ấm lòng.

Chúng em còn có ước mơ chung là sau này cùng làm kỹ sư công nghệ, sáng chế ra một chiếc robot dọn nhà giúp mẹ. Nam nói: “Nếu thành công, mình sẽ tặng mỗi bà mẹ một con robot, để mẹ không phải làm việc mệt nữa!”

Nam không hoàn hảo, nhưng chính sự “kỳ quặc dễ thương” của cậu ấy đã làm em luôn cảm thấy vui vẻ, tự tin và hạnh phúc khi có một người bạn thân như vậy. Em tin rằng tình bạn của chúng em sẽ mãi mãi bền lâu.



Trong số những người bạn mà em quen biết, Nam là người bạn thân và đặc biệt nhất – không chỉ vì cậu ấy học giỏi mà còn bởi... tính cách “có một không hai”.

Nam học cùng lớp em từ năm lớp 2. Cậu ấy có dáng người gầy gầy, tóc lúc nào cũng bù xù như tổ quạ vì… lười chải đầu. Thế nhưng, đừng để vẻ ngoài đánh lừa! Đằng sau mái tóc ấy là một cái đầu cực kỳ thông minh. Cậu ấy có thể giải được mấy bài Toán mà cả lớp đều bó tay chỉ trong... 2 phút, và thường xuyên “tranh giải nhất” với máy tính trong các cuộc đua tính nhẩm!

Nam rất hài hước. Cậu ấy có thể biến một tiết học buồn tẻ thành một buổi “hài kịch nhẹ” chỉ bằng mấy câu đùa đúng lúc (nhưng vẫn không làm cô giáo giận). Có lần, trong tiết Tập đọc, Nam đọc bài "Chiếc lá cuối cùng" theo phong cách... phim kiếm hiệp, khiến cả lớp cười nghiêng ngả. Cô giáo cũng phải bật cười rồi nhắc nhẹ: “Nam à, em diễn hay quá, nhưng lần sau để dành thi văn nghệ nhé!”

Tuy nghịch ngợm là thế, nhưng Nam lại vô cùng tốt bụng. Có lần em quên mang hộp bút, Nam không chỉ cho mượn mà còn tặng luôn chiếc bút mực cậu ấy rất thích, bảo rằng: “Tớ có một cái nữa ở nhà. Cậu dùng đi!” Hành động nhỏ nhưng làm em thấy rất ấm lòng.

Chúng em còn có ước mơ chung là sau này cùng làm kỹ sư công nghệ, sáng chế ra một chiếc robot dọn nhà giúp mẹ. Nam nói: “Nếu thành công, mình sẽ tặng mỗi bà mẹ một con robot, để mẹ không phải làm việc mệt nữa!”

Nam không hoàn hảo, nhưng chính sự “kỳ quặc dễ thương” của cậu ấy đã làm em luôn cảm thấy vui vẻ, tự tin và hạnh phúc khi có một người bạn thân như vậy. Em tin rằng tình bạn của chúng em sẽ mãi mãi bền lâu.



Trong suốt những năm tháng cắp sách đến trường, em đã gặp rất nhiều thầy cô giáo. Nhưng người mà em luôn kính trọng và yêu quý nhất chính là thầy Hùng – giáo viên dạy Toán của em năm lớp 4.

Thầy Hùng năm nay khoảng hơn 40 tuổi. Dáng người thầy cao và hơi gầy, mái tóc đã điểm vài sợi bạc – dấu vết của thời gian và bao năm tháng gắn bó với phấn trắng bảng đen. Gương mặt thầy luôn ánh lên vẻ hiền từ, đặc biệt là đôi mắt sáng và sâu thẳm, như chứa đựng cả một kho tàng kiến thức.

Giọng nói của thầy trầm ấm, vang rõ từng lời khiến cả lớp lúc nào cũng chăm chú lắng nghe. Điều đặc biệt là mỗi khi dạy Toán, thầy không chỉ giảng bài mà còn kể những câu chuyện vui về lịch sử của các con số, về những nhà toán học nổi tiếng. Nhờ đó, môn Toán khô khan bỗng trở nên thú vị lạ thường.

Có lần em làm sai một phép tính đơn giản trong bài kiểm tra. Thay vì trách mắng, thầy nhẹ nhàng bảo: “Ai cũng có thể sai, quan trọng là con biết sai ở đâu và sửa thế nào.” Câu nói ấy đã theo em mãi đến bây giờ, trở thành lời nhắc nhở mỗi khi em gặp khó khăn.

Ngoài giờ học, thầy còn là “người bạn lớn” của cả lớp. Thầy thường tổ chức các trò chơi nhỏ trong giờ ra chơi, cùng học sinh chăm sóc vườn hoa nhỏ trước lớp, và không ngần ngại nhắc nhở ai đó nếu quên… đánh răng trước khi đến trường!

Đối với em, thầy Hùng không chỉ là người truyền đạt kiến thức, mà còn là tấm gương về lòng nhân ái và tình yêu thương học trò. Em ước sau này lớn lên có thể trở thành một người thầy như thầy – luôn tận tâm, sáng tạo và đầy cảm hứng.

Trong suốt những năm tháng cắp sách đến trường, em đã gặp rất nhiều thầy cô giáo. Nhưng người mà em luôn kính trọng và yêu quý nhất chính là thầy Hùng – giáo viên dạy Toán của em năm lớp 4.

Thầy Hùng năm nay khoảng hơn 40 tuổi. Dáng người thầy cao và hơi gầy, mái tóc đã điểm vài sợi bạc – dấu vết của thời gian và bao năm tháng gắn bó với phấn trắng bảng đen. Gương mặt thầy luôn ánh lên vẻ hiền từ, đặc biệt là đôi mắt sáng và sâu thẳm, như chứa đựng cả một kho tàng kiến thức.

Giọng nói của thầy trầm ấm, vang rõ từng lời khiến cả lớp lúc nào cũng chăm chú lắng nghe. Điều đặc biệt là mỗi khi dạy Toán, thầy không chỉ giảng bài mà còn kể những câu chuyện vui về lịch sử của các con số, về những nhà toán học nổi tiếng. Nhờ đó, môn Toán khô khan bỗng trở nên thú vị lạ thường.

Có lần em làm sai một phép tính đơn giản trong bài kiểm tra. Thay vì trách mắng, thầy nhẹ nhàng bảo: “Ai cũng có thể sai, quan trọng là con biết sai ở đâu và sửa thế nào.” Câu nói ấy đã theo em mãi đến bây giờ, trở thành lời nhắc nhở mỗi khi em gặp khó khăn.

Ngoài giờ học, thầy còn là “người bạn lớn” của cả lớp. Thầy thường tổ chức các trò chơi nhỏ trong giờ ra chơi, cùng học sinh chăm sóc vườn hoa nhỏ trước lớp, và không ngần ngại nhắc nhở ai đó nếu quên… đánh răng trước khi đến trường!

Đối với em, thầy Hùng không chỉ là người truyền đạt kiến thức, mà còn là tấm gương về lòng nhân ái và tình yêu thương học trò. Em ước sau này lớn lên có thể trở thành một người thầy như thầy – luôn tận tâm, sáng tạo và đầy cảm hứng.