Nguyễn Đỗ Quỳnh Chi

Giới thiệu về bản thân

Bạn có muốn kết bạn với tớ không ?
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

What would you like for lunch?

dịch: 

chúng ta đến đó bằng cách nào

Mai Văn Phấn là một nhà thơ có nhiều tác phẩm độc đáo. Trong đó, bài thơ “Con chào mào” đã gây ấn tượng mạnh mẽ với độc giả.

Trước hết, nhà thơ đã giúp độc giả thấy được hình ảnh của con chim chào mào được mô tả chân thực trong thế giới thực:

“Chim chào mào mũ đỏ đốm trắng
Hót trên những cành cao chót vót
vang... vuốt... huýt... tu hìu…”

Các dòng thơ mở đầu đã phác họa vị trí “trên những cành cao chót vót” và đặc điểm của con chim chào mào - “mũ đỏ, đốm trắng”; tiếng kêu “vang... vuốt... huýt... tu hìu…”. Với cách miêu tả chi tiết, nhà thơ đã tạo ra một bức tranh thiên nhiên sôi động với màu sắc và âm thanh.

Tiếp theo, Mai Văn Phấn đã khắc họa hình ảnh con chim chào mào trong tưởng tượng của nhân vật trữ tình - “tôi”:

“Tôi vội vẽ chiếc lồng trong tâm trí
Sợ chim sẽ bay đi
Khi vẽ xong, nó cất cánh bay
Tôi ôm ánh nắng, hơi gió
Cây xanh vội vàng đuổi theo”

Nhân vật “tôi” trong bài thơ tạo ra một chiếc lồng để nhốt con chim chào mào vì sợ nó bay đi. Hình ảnh “chiếc lồng” được tưởng tượng ra. Qua đó, chúng ta thấy được sự mong muốn độc chiếm cái đẹp của thiên nhiên. Nhân vật “tôi” sau khi vẽ xong, chim chào mào đã cất cánh bay đi. Hành động “tôi ôm ánh nắng, hơi gió, cây xanh” - thể hiện khao khát muốn ôm trọn không gian thiên nhiên. Động từ “ôm” kết hợp với các danh từ “nắng”, “gió”, “cây xanh” thể hiện sự khao khát được mở rộng “chiếc lồng” của nhân vật tôi thành bất tận, để tâm hồn mình bao trùm cả thiên nhiên. Bài thơ với tinh thần nhiệt huyết, lạc quan cho thấy tâm trạng yêu đời của nhà thơ.

Cuối cùng là hình ảnh trong trí tưởng tượng của nhân vật “tôi”:

“Trong bóng tối tôi suy nghĩ
Lát nữa chào mào sẽ săn những con sâu
Trái cây chín đỏ
Từng giọt nước
Thanh sạch của tôi
vang... vuốt... huýt... tu hìu…”
Không cần chim quay về
Tiếng hót ấy giờ tôi nghe rõ ràng.”

Không gian tràn đầy ánh sáng, cây cỏ và gió hiện lên với hy vọng giữ lại con chim và tiếng hót. Tuy nhiên, lại rơi vào “bóng tối” - từ chỉ sự vô cảm, không có gì tồn tại của vũ trụ. Vì vậy, “tôi” phải tự tưởng tượng ra hình ảnh con chim chào mào đang săn những con sâu, ăn trái cây chín đỏ, uống từng giọt nước. Hai dòng cuối cùng cho thấy con chim đã bay đi xa. Tuy nhiên, trong trái tim của nhà thơ, con chim vẫn còn đó. Nhân vật “tôi” vẫn cảm nhận được sự hiện diện của con chim chào mào. Tác giả đã truyền đạt rằng tình yêu thiên nhiên vẫn tồn tại dù ở bất kỳ nơi nào.

Bài thơ “Con chào mào” của Mai Văn Phấn đã để lại nhiều cảm xúc cho độc giả. Nhà thơ muốn truyền đạt thông điệp về tình yêu thiên nhiên, lòng khát khao tự do của mình.

Cuộc sống hối hả có thể khiến chúng ta quên mất việc tận hưởng những khoảnh khắc đáng giá. Vì vậy, hãy để những chuyến đi mang lại sự cân bằng, mở rộng tầm nhìn và tạo ra những kỷ niệm khó quên. Mỗi hành trình sẽ giúp bạn thêm yêu đời và trân trọng cuộc sống hơn. Hãy lên kế hoạch ngay để tận hưởng trọn vẹn những trải nghiệm mới mẻ này! Nội dung dưới đây giúp bạn lên kế hoạch du lịch đến các địa điểm thú vị.

a.câu thơ trên sử dụng phép tu từ so sánh ( như ) 

=> Trẻ em được tác giả so sánh với búp trên cành , so sánh ngang bằng 

=> Tác dụng : Vẻ đẹp của trẻ em được tác giả tôn lên một cách vô cùng sinh động , ở độ tuổi còn học ăn , học nói , trẻ em chỉ cần biết ăn , biết ngủ , biết học hành là đã vô cùng ngoan ngoãn 

b. 

- Biện pháp tu từ được sử dụng trong đoạn trích trên là : nhân hóa "cô bé Chổi Rơm" kết hợp cùng liệt kê "chiếc váy vàng óng" , "áo bằng rơm thóc nếp vàng tươi, được tết săn lại, cuốn từng vòng quanh người,..."

- Tác dụng : 

+ Làm tăng sức gợi hình, gợi cảm cho sự diễn đạt. Giúp sự vật được nhắc đến trở nên sinh động, gần gũi hơn

+ Miêu tả ngoại hình của cô bé Chổi Rơm là một cô bé xinh xắn và rất đáng yêu khi mang trên mình bộ váy vàng óng được làm từ rơm thóc nếp vàng tươi.

chúc bạn học tốt!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!1111

 

   

chưa học biện pháp tu từ đâu nhé !

thông cảm

“Dế Mèn phiêu lưu ký” là một tác phẩm tiêu biểu của nhà văn Tô Hoài. Nổi bật trong tác phẩm là nhân vật chính - Dế Mèn hiện lên đầy chân thực, sinh động.

Dế Mèn được xây dựng với nhưng đặc điểm của một nhân vật trong truyện đồng thoại. Dế Mèn vừa mang những đặc điểm của loài dế, lại vừa có những đặc điểm của con người. Trước hết, Tô Hoài đã khắc họa nhân vật này qua những nét ngoại hình. Một chàng dế khỏe mạnh. cường tráng với một đôi càng “mẫm bóng” cùng “những cái móng vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt”. Nhà văn đã có những câu văn miêu tả: “rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn”. Đầu của Dế Mèn còn “to ra và nổi từng tảng, rất bướng”. Cùng với hai cái răng thì đen nhánh và “lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy làm việc” và sợi râu “dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng”. Không chỉ ngoại hình, mà hành động của Dế Mèn cũng cho thấy được sự khỏe mạnh, cường tráng. Với những cái móng vuốt nhọn hoắt của mình, Dế Mèn đã “co cẳng lên đạp phanh phách vào các ngọn cỏ” để muốn thử sự lợi hại của chúng. Rồi “Cứ chốc chốc tôi lại trịnh trọng và khoan thai đưa cả hai chân lên vuốt râu”, “thỉnh thoảng, tôi ngứa chân đá một cái”.

Tiếp đến, nhà văn đã xây dựng tính cách của nhân vật Dế Mèn. Chàng ta mang những nét tính cách của con người: kiêu căng, ngạo mạn và hống hách. Điều đó được thể hiện qua thái độ với nhân vật Dế Choắt. Khi thấy Choắt trông thật gầy gò và ốm yếu. Dế Mèn không những không đồng cảm, mà còn chế giễu bạn của mình. Một lần sang chơi nhà Choắt, Dế Mèn lên tiếng chê bai: “Sao chú mày sinh sống cẩu thả quá như thế. Nhà cửa đâu mà tuềnh toàng…Ôi thôi, chú mày ơi! Chú mày có lớn mà chẳng có khôn..”. Hay khi Choắt bày tỏ ý muốn Dế Mèn đào một cái ngách sang bên nhà của Mèn, để khi có kẻ đến bắt nạt thì giúp đỡ nhau. Nhưng Dế Mèn lại khinh khỉnh: “Hức! Thông ngách sang nhà ta? Dễ nghe nhỉ? Chú mày hôi như cú mèo thế này, ta nào chịu được. Thôi, im cái điệu hát mưa dầm sùi sụt ấy đi. Đào tổ nông thì cho chết!”.

Cái dáng vẻ yếu đuối của Dế Choắt khiến cho Dế Mèn cảm thấy khinh khỉnh, coi thường. Đặc biệt nhất là tình huống dẫn đến cái chết thương tâm cho Choắt. Dế Mèn đã ngông cuồng trêu tức chị Cốc khiến chị ta nổi giận. Dế Choắt yếu ớt bị vạ lây, bị chị Cốc mổ cho đến chết. Cái mỏ của chị Cốc cứ thế giáng xuống thân hình gầy gò của Dế Choắt, đến khi chị đi rồi nó mới dám ra ngoài. Nó nhìn thấy bạn của mình không thể dậy được nữa cùng với những lời trăng trối, Dế Mèn vô cùng đau khổ, ân hận. Nhờ cái chết của Dế Choắt, Dế Mèn đã nhận ra bài học đường đời đầu tiên.

Nhà văn Tô Hoài đã xây dựng hình ảnh nhân vật Dế Mèn trong đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên” nhằm gửi gắm một bài học nhân văn sâu sắc.

“Dế Mèn phiêu lưu ký” là một tác phẩm tiêu biểu của nhà văn Tô Hoài. Nổi bật trong tác phẩm là nhân vật chính - Dế Mèn hiện lên đầy chân thực, sinh động.

Dế Mèn được xây dựng với nhưng đặc điểm của một nhân vật trong truyện đồng thoại. Dế Mèn vừa mang những đặc điểm của loài dế, lại vừa có những đặc điểm của con người. Trước hết, Tô Hoài đã khắc họa nhân vật này qua những nét ngoại hình. Một chàng dế khỏe mạnh. cường tráng với một đôi càng “mẫm bóng” cùng “những cái móng vuốt ở chân, ở khoeo cứ cứng dần và nhọn hoắt”. Nhà văn đã có những câu văn miêu tả: “rung rinh một màu nâu bóng mỡ soi gương được và rất ưa nhìn”. Đầu của Dế Mèn còn “to ra và nổi từng tảng, rất bướng”. Cùng với hai cái răng thì đen nhánh và “lúc nào cũng nhai ngoàm ngoạp như hai lưỡi liềm máy làm việc” và sợi râu “dài và uốn cong một vẻ rất đỗi hùng dũng”. Không chỉ ngoại hình, mà hành động của Dế Mèn cũng cho thấy được sự khỏe mạnh, cường tráng. Với những cái móng vuốt nhọn hoắt của mình, Dế Mèn đã “co cẳng lên đạp phanh phách vào các ngọn cỏ” để muốn thử sự lợi hại của chúng. Rồi “Cứ chốc chốc tôi lại trịnh trọng và khoan thai đưa cả hai chân lên vuốt râu”, “thỉnh thoảng, tôi ngứa chân đá một cái”.

Tiếp đến, nhà văn đã xây dựng tính cách của nhân vật Dế Mèn. Chàng ta mang những nét tính cách của con người: kiêu căng, ngạo mạn và hống hách. Điều đó được thể hiện qua thái độ với nhân vật Dế Choắt. Khi thấy Choắt trông thật gầy gò và ốm yếu. Dế Mèn không những không đồng cảm, mà còn chế giễu bạn của mình. Một lần sang chơi nhà Choắt, Dế Mèn lên tiếng chê bai: “Sao chú mày sinh sống cẩu thả quá như thế. Nhà cửa đâu mà tuềnh toàng…Ôi thôi, chú mày ơi! Chú mày có lớn mà chẳng có khôn..”. Hay khi Choắt bày tỏ ý muốn Dế Mèn đào một cái ngách sang bên nhà của Mèn, để khi có kẻ đến bắt nạt thì giúp đỡ nhau. Nhưng Dế Mèn lại khinh khỉnh: “Hức! Thông ngách sang nhà ta? Dễ nghe nhỉ? Chú mày hôi như cú mèo thế này, ta nào chịu được. Thôi, im cái điệu hát mưa dầm sùi sụt ấy đi. Đào tổ nông thì cho chết!”.

Cái dáng vẻ yếu đuối của Dế Choắt khiến cho Dế Mèn cảm thấy khinh khỉnh, coi thường. Đặc biệt nhất là tình huống dẫn đến cái chết thương tâm cho Choắt. Dế Mèn đã ngông cuồng trêu tức chị Cốc khiến chị ta nổi giận. Dế Choắt yếu ớt bị vạ lây, bị chị Cốc mổ cho đến chết. Cái mỏ của chị Cốc cứ thế giáng xuống thân hình gầy gò của Dế Choắt, đến khi chị đi rồi nó mới dám ra ngoài. Nó nhìn thấy bạn của mình không thể dậy được nữa cùng với những lời trăng trối, Dế Mèn vô cùng đau khổ, ân hận. Nhờ cái chết của Dế Choắt, Dế Mèn đã nhận ra bài học đường đời đầu tiên.

Nhà văn Tô Hoài đã xây dựng hình ảnh nhân vật Dế Mèn trong đoạn trích “Bài học đường đời đầu tiên” nhằm gửi gắm một bài học nhân văn sâu sắc.

Tác dụng của ngôi kể thứ nhất:

  1. Tạo sự gần gũi: Ngôi kể thứ nhất giúp người đọc dễ dàng tiếp cận và cảm nhận trực tiếp những suy nghĩ, cảm xúc của người kể. Qua đó, người đọc có thể hiểu sâu hơn về nhân vật và những trải nghiệm cá nhân của họ.

  2. Tăng tính chân thực: Sử dụng ngôi kể thứ nhất làm cho câu chuyện trở nên chân thực và sống động hơn. Người đọc có cảm giác như đang được nghe chính nhân vật kể lại câu chuyện của mình, từ đó dễ dàng tin tưởng và đồng cảm.

  3. Tạo điểm nhấn tâm lý: Ngôi kể này giúp tác giả dễ dàng miêu tả tâm lý và nội tâm của nhân vật. Những biến đổi về cảm xúc, suy nghĩ được thể hiện rõ nét hơn, từ đó làm nổi bật sự phức tạp và đa chiều của nhân vật.

  4. Thu hút người đọc: Cách kể chuyện này cuốn hút người đọc vào dòng chảy của câu chuyện, khiến họ cảm thấy hứng thú và muốn tiếp tục theo dõi diễn biến tiếp theo.

Tóm lại, việc sử dụng ngôi kể thứ nhất trong bài "Củ khoai nướng" giúp Tạ Duy Anh truyền tải câu chuyện một cách chân thực, sâu sắc và gợi cảm hơn, tạo nên sự đồng cảm mạnh mẽ từ phía người đọc