

Lan Anh Tô Nguyễn
Giới thiệu về bản thân



































- bạn tham khảo bài này nhé!
Sau nhà tôi có một khu vườn nhỏ, nơi có rất nhiều loại cây xanh tốt quanh năm. Nhưng trong số đó, tôi yêu thích nhất là cây xoài – một cây đã gắn bó với gia đình tôi từ khi tôi còn chưa biết đi.
Cây xoài đứng sừng sững ở góc vườn như một người lính gác trung thành. Thân cây to, vỏ sần sùi, màu nâu xám, có những vết nứt như những dòng chữ cổ xưa mà thiên nhiên đã khắc lên theo năm tháng. Tôi thường đặt tay lên thân cây, cảm nhận sự mát lạnh và thô ráp của lớp vỏ, như đang chạm vào lịch sử của chính khu vườn.
Tán cây rộng lớn, xòe ra như một chiếc ô khổng lồ, che mát cả một khoảng sân. Lá xoài xanh mướt, dài và hơi cong, khi gió thổi qua lại phát ra tiếng rì rào như lời thì thầm của thiên nhiên. Vào mùa hè, cây bắt đầu ra hoa. Những chùm hoa xoài nhỏ xíu, màu trắng ngà, tỏa hương thơm nhẹ nhàng, quyến rũ cả đàn ong bay đến hút mật.
Sau những ngày hoa rụng, từng chùm quả xoài bắt đầu xuất hiện. Ban đầu, quả còn xanh, nhỏ và cứng. Nhưng chỉ vài tuần sau, chúng lớn dần, chuyển sang màu vàng óng ánh, trông thật hấp dẫn. Tôi thích nhất là được cùng mẹ ra vườn hái xoài chín, rồi ngồi dưới gốc cây thưởng thức vị ngọt thanh mát của trái cây do chính tay mình hái. Có lần, tôi còn mang xoài đến lớp chia cho các bạn, ai cũng khen ngon và hỏi tôi cây xoài nhà tôi trồng ở đâu.
Dưới gốc cây xoài, tôi thường ngồi học bài, đọc sách hay chơi đồ hàng với em gái. Cây như một người bạn thân thiết, luôn lặng lẽ lắng nghe mọi câu chuyện của tôi, từ những niềm vui đến những nỗi buồn nhỏ bé. Mỗi khi mệt mỏi, chỉ cần ngồi dưới bóng cây, tôi lại thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn.
Cây xoài không chỉ là một phần của khu vườn, mà còn là một phần trong tuổi thơ của tôi. Tôi yêu cây xoài như yêu một người bạn, một người thân trong gia đình. Tôi mong cây sẽ luôn xanh tốt, để mãi mãi là nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ của tôi.
🌳 Bài văn tả cây cối
Trong khu vườn nhỏ sau nhà em, có một cây xoài đã gắn bó với gia đình em từ rất lâu. Cây không chỉ là một phần của khu vườn, mà còn là một người bạn thân thiết trong tuổi thơ của em.
Cây xoài cao lớn, thân cây to bằng vòng tay của bố em. Vỏ cây sần sùi, màu nâu xám, có những vết nứt như những dòng chữ bí mật của thời gian. Tán lá cây rộng, xòe ra như chiếc ô khổng lồ che mát cả một góc vườn. Lá xoài xanh mướt, dài và hơi cong, khi gió thổi qua lại rì rào như tiếng hát của thiên nhiên.
Mỗi độ hè về, cây xoài lại trổ hoa trắng li ti, thơm nhẹ như mùi mật ong. Những chùm hoa bé xíu ấy dần biến thành những quả xoài xanh, rồi chuyển sang màu vàng óng khi chín. Quả xoài chín ngọt lịm, thơm lừng, khiến ai đi ngang qua cũng phải dừng lại ngắm nhìn. Em thích nhất là được cùng mẹ hái xoài, rồi ngồi dưới gốc cây thưởng thức vị ngọt mát lành của trái cây do chính tay mình hái.