

ĐẶNG DUY HƯNG
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1. Câu văn mang luận điểm của đoạn trích là: "Mỗi người cũng vậy, có một giá trị riêng không thể so sánh."
Câu 2. Người viết đã lựa chọn những từ ngữ, hình ảnh của khổ thơ như "con chim hót", "cành hoa", "nốt trầm xao xuyến" để phân tích.
Câu 3. Việc dẫn ra hoàn cảnh ra đời của bài thơ Mùa xuân nho nhỏ và tâm trạng của nhà thơ giúp người đọc hiểu rõ hơn về bối cảnh và cảm xúc của tác giả khi viết bài thơ.
Câu 4. Việc kết hợp sử dụng nhiều biện pháp tu từ trong câu văn giúp nhấn mạnh và làm rõ ý nghĩa của những giá trị vĩnh cửu và cái đẹp vĩnh cửu.
Câu 5. Người dẫn đưa ra kiến giải cá nhân rằng mỗi người có giá trị riêng không thể so sánh, và trong bản "hòa ca" đoàn kết, mỗi người nên có bản sắc riêng của mình. Tôi đồng tình với quan điểm này vì mỗi người đều có điểm mạnh và tài năng riêng, và việc giữ gìn bản sắc riêng sẽ làm cho cuộc sống và công việc phong phú hơn.
Câu 1. Luận đề của văn bản là phân tích bi kịch về cái đẹp bị bức tử trong vở kịch "Vũ Như Tô" của nhà văn Nguyễn Huy Tưởng.
Câu 2. Mục đích của người viết là phân tích và làm rõ thông điệp về cái đẹp và số phận của người nghệ sĩ trong vở kịch "Vũ Như Tô".
Câu 3. Hệ thống luận điểm của văn bản gồm 5 điểm chính về cái đẹp bị bức tử: quan niệm, thấu hiểu và chia sẻ, thanh minh, vật chất, và con người nghệ sĩ.
Câu 4.
- Chi tiết khách quan: "Cửu Trùng Đài trong con mắt quân khởi loạn không phải là công trình thế kỷ, trường tồn cùng hóa công và Vũ Như Tô không phải là “nguyên khí của quốc gia” để phải trân trọng, kính phục."
- Chi tiết chủ quan: "Thật đau đớn và chua xót cho một tấm lòng “vì thiên hạ” mà chịu nỗi oan tày đình như thế."
Tác dụng: Cách trình bày khách quan giúp người đọc hiểu rõ quan điểm của các nhân vật, trong khi cách trình bày chủ quan thể hiện cảm xúc và đánh giá của người viết về sự kiện.
Câu 5. Vũ Như Tô đáng thương vì ông là người nghệ sĩ tài năng, hết lòng vì công việc sáng tạo, nhưng bị hiểu lầm, bức tử về cả tinh thần và vật chất.
Câu 1:
Luận đề của văn bản là phân tích và lý giải về chi tiết "cái bóng" trong truyện "Chuyện người con gái Nam Xương" của Nguyễn Dữ, đồng thời khẳng định giá trị nghệ thuật của chi tiết này và lên án thói ghen tuông mù quáng.
Câu 2:
Theo người viết, truyện "Chuyện người con gái Nam Xương" hấp dẫn bởi tình huống truyện độc đáo khi người chồng trở về sau bao năm chinh chiến và đứa con nói rằng cha nó không nói gì, chỉ nín thin thít, và kể về người đàn ông đêm nào cũng đến nhưng không bế nó.
Câu 3:
Mục đích của việc người viết nhắc đến tình huống truyện ở phần mở đầu văn bản là để giới thiệu và tạo tiền đề cho việc phân tích chi tiết "cái bóng" và tình huống truyện độc đáo.
Câu 4:
- Chi tiết được trình bày khách quan: "Trước đây thường có một người đàn ông, đêm nào cũng đến, mẹ Đản đi cũng đi, mẹ Đản ngồi cũng ngồi, nhưng chẳng bao giờ bế Đản cả”.
- Chi tiết được trình bày chủ quan: "Đừng gán cho nó cái giá trị tư tưởng vốn không phải của nó mà quên mất cái đặc sắc trong nghệ thuật kể chuyện của người xưa."
Nhận xét: Cách trình bày khách quan giúp người đọc hiểu rõ tình huống truyện, trong khi cách trình bày chủ quan thể hiện quan điểm và đánh giá của người viết về chi tiết "cái bóng".
Câu 5:
Người viết cho rằng chi tiết "cái bóng" là một chi tiết nghệ thuật đặc sắc vì nó được lấy từ đời sống thường ngày, từ trò chơi dân dã, và được người kể chuyện khéo léo cài đặt để xây dựng tình huống truyện độc đáo, đẩy câu chuyện lên cao trào và tạo nên một kết thúc đầy ý nghĩa.