Lê Hoàng Hạnh

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Lê Hoàng Hạnh
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Truyện ngắn Bát phở của nhà văn Phong Điệp là một lát cắt dung dịch mà sâu lắng về tình phụ tử và những ước mơ nơi mảnh đất quê nghèo. Bằng một giọng nói quan sát tinh tế, có phần khách hàng nhưng lại chạm đến những bậc thang sâu sắc xa trong lòng người đọc, tác phẩm đã thành công trong việc khắc họa chủ đề và có thể hiện thực hóa những kỹ thuật đặc biệt tinh xảo.

Trước đó, chủ đề nổi bật và xuyên suốt tác phẩm chính là tình yêu thương, sự im lặng tĩnh lặng của những người cha nông dân dành cho con cái. Hình ảnh hai người cha từ quê lên Hà Nội đưa con đi thi đại học, dù tần trước tấm biển giá, vẫn quyết định gọi hai bát phở "thêm cả quả cho chắc bụng" cho con, còn mình thì ngồi ngoài, thì thầm những chuyện mùa giấc, giá cả. Chi tiết họ kéo bên ngoài, giảm không gian và phần ăn ngon nhất cho con, rồi yên lặng tính toán chuyện trả phòng sớm, mua bánh mì ăn tạm thời để tiết kiệm từng đồng cho thấy sự chắt chiu, lo toan và tình thương vô bến bến. Bát phở ba móng võ không chỉ là một bữa ăn no lòng mà còn là cả sự cố gắng, hy vọng và tình yêu thương mà người cha dành cho con trên bước đường chinh phục tri thức. Sự hy sinh ấy còn thể hiện qua những bộ quần áo "không còn rõ màu sắc ban đầu", vốn chỉ dành cho "lễ trọng" ở quê, nay được mang ra mặc khi đưa con đi thi, chứa cả niềm tin tự hào và mong mỏi vào tương lai của con.

Bên bờ đó, truyện còn đến chủ đề về sự khác biệt giữa nông thôn và thành thị, cùng gánh nặng ước mơ đổi đời. Cuộc sống đỏ đỏ ở thành phố (“phòng trọ này sao cào chi mà cám”) hoàn toàn xa lạ với những lo toan thường nhật của họ ở quê nhà (“đợt vải năm nay, con bò sắp xếp lại cuộng ra tàn”). Hai cậu con trai, dù Yên Tĩnh "cặm cụi ngồi với bát phở", không say hồi khen ngon, nhưng trên kính mặt lại "hiển thị rõ ràng nỗi lo lo, mệt mỏi". Chúng tôi nhận thức được món nợ không chỉ là ba vòng xương đồng tiền phở, mà còn là "cuộc đời này, chúng nợ những người cha hơn thế nhiều". Bát phở đặt trên bàn như gánh thêm những kỳ vọng, những con đường ngổn ngang trước của thế hệ trẻ mang trên vai ước mơ thoát nghèo của gia đình.

Để làm nổi bật những chủ đề trên, Phong Điệp đã sử dụng những nét đặc sắc nghệ thuật đáng chú ý. Trước hết là việc lựa chọn kể thứ nhất, nhân vật tôi – một người quan sát. Ngôi kể này tạo ra một điểm nhìn khách quan, chân thực, đồng thời cho phép người kể những điều suy tư, cảm nhận và chuyển biến trong thái độ, từ quan sát đơn thuần đến đồng cảm sâu sắc ("tôi, không ép được mình, cứ hướng sang phía bốn con người ấy"). Chính sự thay đổi này của nhân vật "tôi" đã kéo người đọc vào dòng cảm xúc của câu chuyện.

Tình chuyện truyện cũng rất đặc sắc: một quán phở bình dân ở Hà Nội, nơi những bộ phận người, những câu chuyện đời thường gặp gỡ. Bát phở trở thành một chi tiết nghệ thuật trung tâm, vừa là hiện thực, vừa mang ý nghĩa biểu tượng (tình cha, sự hy sinh, ước mơ). Những chi tiết nhỏ như "thằng nhỏ chạy bàn vo cái khăn trong tay, Tần thu nhìn bốn người", hai người cha "kéo xích cái ra ngoài một chút", "lẳng tĩnh moi cái ví bằng vải bông chần màu lam", hay những món tiền lẻ được đếm cẩn thận đều góp phần giải trí chân thực hoàn cảnh và tính cách nhân vật.

Ngôn ngữ truyện giản dị, mộc mạc, gần gũi với cuộc sống, nhưng giàu sức lực. Tác giả không miêu tả lai láng cảm xúc mà để hành động, cử chỉ và những đoạn đối thoại ngắn, rời rạc của nhân vật tự nói lên tất cả. Sự im lặng của hai cậu con trai có sức nặng hơn cả ngàn lời nói, có thể hiện thực dưỡng hiểu, xin biết ơn và cả những áp lực vô hình. Giọng văn có vẻ như "dửng bí" như trong lời chú thích về tác giả, nhưng chính xác là dửng chiều ngoài ấy lại càng làm bật lên cái tình, cái nghĩa nổi ẩn sâu bên trong, khiến câu chuyện càng thêm sâu ảnh và lay động.

Bát phở của Phong Điệp là một câu truyện ngắn nhưng chứa đựng những ý nghĩa lớn lao. Qua một câu chuyện giản dị, tác giả đã chào ca tình phụ tử ngọc, đồng thời phản ánh những thứ trăn trở về cuộc sống và khát vọng lên của con người. Với nghệ thuật kể chuyện tinh tế, giàu chi tiết biểu cảm, tác phẩm đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng độc giả về giá trị của tình yêu thương và sự hy sinh.


Câu 1. Văn bản bàn về vẻ đẹp của mùa gặt nông thôn miền Bắc qua bài thơ “Lúa chín” của Nguyễn Duy, thể hiện sự gắn bó, cần cù, lo toan và niềm vui của người nông dân trong lao động.

Câu 2. Câu văn nêu luận điểm trong đoạn (3) là:
“Chưa hết, không gian mùa gặt không chỉ được mở ra trên những cánh đồng ban ngày, nó còn hiện lên ở trong thôn xóm buổi đêm...”

Câu 3.
a. Thành phần biệt lập: “hình như”tình thái
b. Thành phần biệt lập: “của một đồng, công một nén là đây”chú thích

Câu 4.
Cách trích dẫn: Trích nguyên văn câu thơ trong bài thơ “Lúa chín”.
Tác dụng: Làm dẫn chứng cụ thể, sinh động, giúp luận điểm thêm thuyết phục và gợi cảm xúc chân thực về mùa gặt.

Câu 5: Lí lẽ và bằng chứng trong đoạn (4) cho thấy người nông dân tuy vui vì vụ mùa bội thu nhưng vẫn luôn lo toan, trân trọng thành quả. Điều này góp phần làm rõ tâm hồn sâu sắc, tình cảm nhân hậu của người lao động – luận điểm trọng tâm của đoạn.

Điều em thích nhất là cách tác giả phân tích tinh tế hình ảnh thơ kết hợp với bình luận cảm xúc tự nhiên, gần gũi. Cách nghị luận này làm nổi bật vẻ đẹp vừa chân thực vừa trữ tình của bài thơ và con người trong thơ.

Truyện ngắn Bát phở của nhà văn Phong Điệp là một lát cắt dung dịch mà sâu lắng về tình phụ tử và những ước mơ nơi mảnh đất quê nghèo. Bằng một giọng nói quan sát tinh tế, có phần khách hàng nhưng lại chạm đến những bậc thang sâu sắc xa trong lòng người đọc, tác phẩm đã thành công trong việc khắc họa chủ đề và có thể hiện thực hóa những kỹ thuật đặc biệt tinh xảo.

Trước đó, chủ đề nổi bật và xuyên suốt tác phẩm chính là tình yêu thương, sự im lặng tĩnh lặng của những người cha nông dân dành cho con cái. Hình ảnh hai người cha từ quê lên Hà Nội đưa con đi thi đại học, dù tần trước tấm biển giá, vẫn quyết định gọi hai bát phở "thêm cả quả cho chắc bụng" cho con, còn mình thì ngồi ngoài, thì thầm những chuyện mùa giấc, giá cả. Chi tiết họ kéo bên ngoài, giảm không gian và phần ăn ngon nhất cho con, rồi yên lặng tính toán chuyện trả phòng sớm, mua bánh mì ăn tạm thời để tiết kiệm từng đồng cho thấy sự chắt chiu, lo toan và tình thương vô bến bến. Bát phở ba móng võ không chỉ là một bữa ăn no lòng mà còn là cả sự cố gắng, hy vọng và tình yêu thương mà người cha dành cho con trên bước đường chinh phục tri thức. Sự hy sinh ấy còn thể hiện qua những bộ quần áo "không còn rõ màu sắc ban đầu", vốn chỉ dành cho "lễ trọng" ở quê, nay được mang ra mặc khi đưa con đi thi, chứa cả niềm tin tự hào và mong mỏi vào tương lai của con.

Bên bờ đó, truyện còn đến chủ đề về sự khác biệt giữa nông thôn và thành thị, cùng gánh nặng ước mơ đổi đời. Cuộc sống đỏ đỏ ở thành phố (“phòng trọ này sao cào chi mà cám”) hoàn toàn xa lạ với những lo toan thường nhật của họ ở quê nhà (“đợt vải năm nay, con bò sắp xếp lại cuộng ra tàn”). Hai cậu con trai, dù Yên Tĩnh "cặm cụi ngồi với bát phở", không say hồi khen ngon, nhưng trên kính mặt lại "hiển thị rõ ràng nỗi lo lo, mệt mỏi". Chúng tôi nhận thức được món nợ không chỉ là ba vòng xương đồng tiền phở, mà còn là "cuộc đời này, chúng nợ những người cha hơn thế nhiều". Bát phở đặt trên bàn như gánh thêm những kỳ vọng, những con đường ngổn ngang trước của thế hệ trẻ mang trên vai ước mơ thoát nghèo của gia đình.

Để làm nổi bật những chủ đề trên, Phong Điệp đã sử dụng những nét đặc sắc nghệ thuật đáng chú ý. Trước hết là việc lựa chọn kể thứ nhất, nhân vật tôi – một người quan sát. Ngôi kể này tạo ra một điểm nhìn khách quan, chân thực, đồng thời cho phép người kể những điều suy tư, cảm nhận và chuyển biến trong thái độ, từ quan sát đơn thuần đến đồng cảm sâu sắc ("tôi, không ép được mình, cứ hướng sang phía bốn con người ấy"). Chính sự thay đổi này của nhân vật "tôi" đã kéo người đọc vào dòng cảm xúc của câu chuyện.

Tình chuyện truyện cũng rất đặc sắc: một quán phở bình dân ở Hà Nội, nơi những bộ phận người, những câu chuyện đời thường gặp gỡ. Bát phở trở thành một chi tiết nghệ thuật trung tâm, vừa là hiện thực, vừa mang ý nghĩa biểu tượng (tình cha, sự hy sinh, ước mơ). Những chi tiết nhỏ như "thằng nhỏ chạy bàn vo cái khăn trong tay, Tần thu nhìn bốn người", hai người cha "kéo xích cái ra ngoài một chút", "lẳng tĩnh moi cái ví bằng vải bông chần màu lam", hay những món tiền lẻ được đếm cẩn thận đều góp phần giải trí chân thực hoàn cảnh và tính cách nhân vật.

Ngôn ngữ truyện giản dị, mộc mạc, gần gũi với cuộc sống, nhưng giàu sức lực. Tác giả không miêu tả lai láng cảm xúc mà để hành động, cử chỉ và những đoạn đối thoại ngắn, rời rạc của nhân vật tự nói lên tất cả. Sự im lặng của hai cậu con trai có sức nặng hơn cả ngàn lời nói, có thể hiện thực dưỡng hiểu, xin biết ơn và cả những áp lực vô hình. Giọng văn có vẻ như "dửng bí" như trong lời chú thích về tác giả, nhưng chính xác là dửng chiều ngoài ấy lại càng làm bật lên cái tình, cái nghĩa nổi ẩn sâu bên trong, khiến câu chuyện càng thêm sâu ảnh và lay động.

Bát phở của Phong Điệp là một câu truyện ngắn nhưng chứa đựng những ý nghĩa lớn lao. Qua một câu chuyện giản dị, tác giả đã chào ca tình phụ tử ngọc, đồng thời phản ánh những thứ trăn trở về cuộc sống và khát vọng lên của con người. Với nghệ thuật kể chuyện tinh tế, giàu chi tiết biểu cảm, tác phẩm đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng độc giả về giá trị của tình yêu thương và sự hy sinh.


tác hại của việc làm này là có thể bị cảnh báo vi phạm cộng đồng có thể bị khóa hoặc xóa tài khoản