

Lê Anh Thư
Giới thiệu về bản thân



































Chọn mốc thế năng tại mặt đất
Theo định luật bảo toàn năng lượng
W=Wd+Wt=52Wt⇒W=52mgz⇒m=2W5gz=2.37,55.10.3=0,5(kg)W=Wd+Wt=52Wt⇒W=52mgz⇒m=2W5gz=2.37,55.10.3=0,5(kg)
Ta có Wd=32Wt⇒12mv2=32mgz⇒v=√3.gz≈9,49(m/s)
Đổi: 21,6 km/h = 6 m/s
m = 2 tấn = 2000kg
Ta có Vt = Vo + at
=> a = (Vt - Vo) / t = (6-0) / 15 = 0,4 m/s^2
Quãng đường xe đi được là:
S = (Vt^2 - Vo^2) / 2a = (6^2-0^2) / 2.0,4 = 45m
a) Ta có: F = ma = 2000.0,4 = 800 N
A = F.S = 800.45 = 36000 J
P = A / t = 36000 / 15 = 240 W
b) Ta có Fms = 0,005.N = 0,005.2000.10 = 1000 N
ADĐL II Newton: F - Fms = ma
=> F = Fms + ma = 1000 + 2000.0,4 = 1800 N
A = F.S = 1800.45 = 81000 J
P = A / t = 81000 / 15 = 5400 W
Câu 2:
Tình yêu thương là một trong những giá trị cốt lõi và thiêng liêng nhất của con người. Đó là sự sẻ chia, quan tâm, bao dung và đồng cảm giữa người với người – là chất keo gắn kết xã hội, là ngọn lửa sưởi ấm cuộc đời.
Yêu thương khiến con người biết sống vì nhau, vượt qua ích kỷ cá nhân để cùng nhau vun đắp hạnh phúc chung. Trong gia đình, tình yêu thương là sợi dây gắn kết cha mẹ với con cái, anh em với nhau. Trong xã hội, yêu thương thể hiện ở lòng trắc ẩn, sự giúp đỡ người yếu thế, sẻ chia với người khó khăn. Một hành động nhỏ như nhường ghế xe buýt, chia sẻ bữa ăn, hay một lời động viên đúng lúc cũng đủ làm ấm lòng người khác.
Tình yêu thương còn có sức mạnh chữa lành. Nó giúp con người vượt qua tổn thương, tiếp thêm nghị lực sống. Trong những ngày khó khăn, một vòng tay ôm, một lời động viên có thể là ánh sáng cuối đường hầm. Không ít người đã vực dậy từ tuyệt vọng nhờ sự yêu thương của gia đình và bạn bè.
Bên cạnh đó, tình yêu thương giúp xã hội trở nên nhân văn, gắn kết và bền vững hơn. Một xã hội tràn đầy yêu thương sẽ giảm bớt bạo lực, hận thù, tạo nên môi trường sống tốt đẹp hơn.
Tuy nhiên, thực tế vẫn còn nhiều người vô cảm, thờ ơ với nỗi đau của người khác. Đó là biểu hiện đáng buồn và cần được thay đổi. Yêu thương không cần điều gì lớn lao – chỉ cần ta sống chân thành, biết lắng nghe và đặt mình vào vị trí người khác.
Tóm lại, tình yêu thương là nền tảng để xây dựng một cuộc sống hạnh phúc và một xã hội tốt đẹp. Mỗi người hãy học cách yêu thương nhiều hơn, để cùng nhau tạo nên một thế giới đầy ắp sự tử tế và lòng nhân
Câu 1: Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong đoạn trích là tự sự.
Câu 2: Tình huống truyện là cậu bé Bào cố gắng bắt chim vàng nhưng bị ngã và bị thương nặng, trong khi đó mẹ con thằng Quyên lại chỉ quan tâm đến con chim.
Câu 3: Đoạn trích được kể theo ngôi thứ ba. Tác dụng của ngôi kể này là giúp người đọc có cái nhìn khách quan về sự việc, đồng thời tạo ra khoảng cách giữa người kể chuyện và nhân vật, làm nổi bật nỗi đau và sự cô đơn của nhân vật Bào.
Câu 4: Chi tiết "Mắt Bào chập chờn thấy bàn tay mẹ thằng Quyên thò xuống. Tay Bào với tới, với mãi, với mãi nhưng cũng chẳng với được ai" thể hiện sự tuyệt vọng và cô đơn của Bào. Bào bị thương nặng, cần sự giúp đỡ nhưng người xung quanh lại không quan tâm đến cậu, chỉ lo lắng cho con chim vàng. Chi tiết này nhấn mạnh sự bất lực và nỗi đau thể xác lẫn tinh thần của Bào, đồng thời phản ánh sự thờ ơ, vô cảm của người lớn đối với trẻ em trong hoàn cảnh khó khăn.
Câu 5: Nhân vật cậu bé Bào được khắc họa là một cậu bé nghèo khổ, hiếu động và có phần ngây thơ. Cậu mạo hiểm bắt chim để thỏa mãn niềm vui, nhưng lại phải gánh chịu hậu quả đau đớn. Qua nhân vật Bào, tác giả thể hiện sự thương cảm sâu sắc đối với những đứa trẻ nghèo khổ, bất hạnh, đồng thời lên án sự vô cảm, thờ ơ của xã hội đối với số phận của chúng. Tác giả gửi gắm tình cảm yêu thương, sự đồng cảm với những mảnh đời bất hạnh và thái độ phê phán mạnh mẽ đối với sự vô tâm của người lớn.
Câu 1:
Cuộc sống là hành trình dài với biết bao lựa chọn và cơ hội. Câu nói của Mark Twain nhấn mạnh rằng: điều khiến con người nuối tiếc nhất không phải là những sai lầm đã từng mắc phải, mà là những điều chưa từng dám thực hiện. Thật vậy, nỗi hối hận sâu sắc nhất thường xuất phát từ việc chúng ta không dám bước ra khỏi vùng an toàn để theo đuổi đam mê, ước mơ hay cơ hội thay đổi cuộc đời. Sợ thất bại, sợ đánh giá, hay đơn giản là sự do dự khiến ta bỏ lỡ nhiều điều quý giá. Thời gian trôi đi, những cơ hội ấy không trở lại, để rồi ta chỉ còn lại tiếc nuối. Vì vậy, mỗi người nên can đảm sống hết mình, dám ước mơ và dám hành động. Chỉ khi ta vượt qua giới hạn bản thân, dấn thân vào thử thách, ta mới thật sự trưởng thành và sống một cuộc đời không nuối tiếc. Nhổ neo và rời xa bến đỗ an toàn không dễ, nhưng đó là điều cần thiết nếu ta muốn khám phá đại dương rộng lớn của cuộc sống.
Câu 2:
Trong đoạn trích trên, hình ảnh người mẹ hiện lên thật cảm động và sâu sắc qua từng lời nói, cử chỉ. Bà là người mẹ hết lòng yêu thương con cái, sẵn sàng hy sinh, chịu đựng những mất mát, thiệt thòi để mong con có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Khi Tâm trở về sau chiến tranh, mẹ anh không trách móc hay oán giận vì con ra đi không lời từ biệt, mà chỉ lặng lẽ bước ra đón con với vẻ xúc động. Câu hỏi đầu tiên của bà: "Con ăn về đấy ư?" – ngắn gọn, nhẹ nhàng nhưng chứa đựng biết bao nỗi nhớ mong, hy vọng.
Tình mẫu tử càng được khắc họa rõ nét hơn qua sự quan tâm chân thành và giản dị: hỏi con về sức khỏe, về người con gái mà Tâm từng yêu. Bà không trách con chuyện năm xưa đã ra đi, mà chỉ mong con được hạnh phúc. Đặc biệt, chi tiết “Tôi tưởng cô ta đã lấy chồng rồi” như một cách thể hiện bà vẫn luôn dõi theo, nhớ rõ từng điều nhỏ nhặt trong đời con. Đó là sự hy sinh thầm lặng, là tình thương lớn lao mà không lời nào có thể diễn tả trọn vẹn.
Nhân vật người mẹ trong đoạn trích tiêu biểu cho hình ảnh người mẹ Việt Nam thời chiến – tần tảo, vị tha, và luôn đặt con cái lên trên bản thân mình. Qua đó, ta càng thấm thía hơn giá trị thiêng liêng của tình mẫu tử – thứ tình cảm bất diệt, bền chặt và luôn là điểm tựa tinh thần trong cuộc sống mỗi con người.
Câu 1. Phương thức biểu đạt chính là nghị luận.
Câu 2.
*Tìm sự an toàn trong vẻ ngăn ngoan bất động.
*Sợ phải làm một dòng sông muốn ra biển rộng, ngại thử thách, ngại dấn thân.
Câu 3.
Biện pháp so sánh “sống như nguồn nước” và “tuổi trẻ phải hướng ra biển rộng” giúp làm rõ quy luật tự nhiên và khát vọng sống tích cực của con người, đặc biệt là tuổi trẻ. Nó khơi gợi cảm hứng sống mạnh mẽ, không ngừng vươn xa, dám vượt khỏi giới hạn bản thân để phát triển và cống hiến.
Câu 4.
“Tiếng gọi cháy đá sông đi” là hình ảnh ẩn dụ cho khát vọng sống mãnh liệt, sự thôi thúc từ bên trong mỗi con người, đặc biệt là người trẻ, muốn vươn lên, vượt qua thử thách để khẳng định bản thân và cống hiến cho cuộc đời. Đó là tiếng gọi của lý tưởng, hoài bão.
Câu 5.
Bài học rút ra là: Cần sống có khát vọng, dám đối mặt với thử thách và không ngừng vươn lên để trưởng thành.
Vì cuộc sống không thể mãi dậm chân tại chỗ trong sự an toàn tạm bợ; chỉ khi dấn thân, trải nghiệm và vượt khó thì con người mới thực sự trưởng thành và sống có ý nghĩa.