

Đinh Minh Sơn
Giới thiệu về bản thân



































W=Wđ+Wt=23Wt+Wt=25Wt
\(\Rightarrow W = \frac{5}{2} . m g h\)
\(\Rightarrow m = \frac{2 W}{5 g h} = \frac{2.37 , 5}{5.10.3} = 0 , 5\) kg
Ta có: \(W_{đ} = \frac{3}{2} W_{t} \Rightarrow \frac{1}{2} m v^{2} = \frac{3}{2} m g h\)
\(\Rightarrow v = \sqrt{3 g h} = \sqrt{3.10.3} = 9 , 49\) m/s
m = 2 tấn = 2000kg
Ta có Vt = Vo + at
=> a = (Vt - Vo) / t = (6-0) / 15 = 0,4 m/s^2
Quãng đường xe đi được là:
S = (Vt^2 - Vo^2) / 2a = (6^2-0^2) / 2.0,4 = 45m
a) Ta có: F = ma = 2000.0,4 = 800 N
A = F.S = 800.45 = 36000 J
P = A / t = 36000 / 15 = 240 W
b) Ta có Fms = 0,005.N = 0,005.2000.10 = 1000 N
ADĐL II Newton: F - Fms = ma
=> F = Fms + ma = 1000 + 2000.0,4 = 1800 N
A = F.S = 1800.45 = 81000 J
câu 1:
Truyện ngắn trên là một lát cắt đầy ám ảnh về số phận bất hạnh của những đứa trẻ nghèo trong xã hội phong kiến, điển hình qua nhân vật Bào – cậu bé mười hai tuổi phải đi ở đợ để trả nợ thay mẹ. Qua ngôn ngữ chân thật và giàu cảm xúc, tác giả đã khắc họa hình ảnh một đứa trẻ ngoan ngoãn, chịu thương chịu khó nhưng bị đối xử tàn nhẫn, vô nhân đạo. Hành trình Bào cố bắt chim cho cậu chủ Quyên không chỉ là hành động phục tùng, mà còn là nỗ lực tìm kiếm sự thừa nhận trong một thế giới bất công. Cao trào của truyện là khi Bào rơi xuống từ trên cây, máu tuôn trên mặt, bàn tay em đưa ra tìm sự giúp đỡ – nhưng điều duy nhất được cứu lại là con chim vàng. Hình ảnh ấy gói trọn bi kịch con người bị coi rẻ hơn vật, đồng thời tố cáo sự vô cảm và bất nhân của giai cấp thống trị. Qua truyện ngắn, tác giả không chỉ thể hiện lòng xót thương với những phận người nhỏ bé, mà còn gửi gắm một thông điệp sâu sắc về nhân phẩm và tình người.
câu 2:
Trong hành trình làm người, mỗi chúng ta đều không thể thiếu một điều thiêng liêng và cao quý: tình yêu thương. Tình yêu thương không chỉ là sợi dây kết nối giữa người với người, mà còn là nguồn sức mạnh vô hình giúp con người vượt qua khó khăn, làm nên những điều kỳ diệu trong cuộc sống. Không có tình yêu thương, thế giới này sẽ trở nên lạnh lẽo, vô hồn; có tình yêu thương, cuộc sống sẽ trọn vẹn và ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Tình yêu thương xuất phát từ trái tim, từ sự đồng cảm, chia sẻ và thấu hiểu lẫn nhau. Đó có thể là tình cảm giữa cha mẹ và con cái, giữa bạn bè, thầy trò, hay rộng lớn hơn là tình yêu thương dành cho đồng bào, quê hương, và nhân loại. Khi ta yêu thương, ta sẵn sàng hy sinh, giúp đỡ người khác không toan tính, không mong cầu đền đáp. Chính từ những điều giản dị đó, tình yêu thương làm nên vẻ đẹp nhân văn sâu sắc trong mỗi con người.
Cuộc sống vốn không bằng phẳng. Trong những lúc mệt mỏi, yếu lòng, tình yêu thương là nơi để con người nương tựa. Một lời động viên đúng lúc, một hành động nhỏ nhưng xuất phát từ sự quan tâm chân thành có thể vực dậy một tâm hồn đang chênh vênh. Nhiều người trong hoàn cảnh khó khăn đã tìm được ánh sáng cuộc đời chỉ nhờ vào một cái nắm tay, một tấm lòng bao dung. Tình yêu thương, vì thế, không chỉ giúp người nhận vượt qua nghịch cảnh mà còn khiến người trao cảm thấy cuộc sống của mình thêm phần ý nghĩa.
Không chỉ ở cấp độ cá nhân, tình yêu thương còn là nền tảng để xây dựng một xã hội tốt đẹp. Một cộng đồng biết yêu thương nhau sẽ bền vững hơn, đoàn kết hơn, tránh được sự đố kỵ, ích kỷ và thù hằn. Tình yêu thương tạo ra sự đồng thuận, gắn kết mọi người, từ đó thúc đẩy sự phát triển chung của xã hội. Nhìn vào những tấm gương như Mẹ Teresa, Mahatma Gandhi, hay Bác Hồ của dân tộc ta, ta thấy rõ tình yêu thương không chỉ là cảm xúc mà còn là hành động cụ thể để mang lại điều tốt đẹp cho cuộc đời.
Tuy nhiên, không phải lúc nào tình yêu thương cũng được thể hiện đúng cách. Trong xã hội hiện đại, sự vô cảm, thờ ơ đôi khi làm con người xa cách nhau hơn. Đó là lúc mỗi người cần soi lại mình, học cách quan tâm, lắng nghe, và cho đi nhiều hơn. Chỉ khi tình yêu thương được nuôi dưỡng từ những điều nhỏ bé, chân thành trong đời sống hằng ngày thì mới có thể lan tỏa và tạo nên sự thay đổi tích cực.
Tóm lại, tình yêu thương là chất keo kết dính con người lại với nhau, là cội nguồn của hạnh phúc và sự tiến bộ. Sống trong tình yêu thương, con người trở nên nhân ái, xã hội trở nên nhân văn và thế giới trở nên tươi đẹp hơn. Mỗi chúng ta, bằng trái tim chân thành, hãy là người gieo hạt mầm yêu thương để cùng nhau xây dựng một cuộc sống giàu ý nghĩa.
câu 1:
Tự sự
câu 2:
Bào – một đứa trẻ ở đợ – bị ép bắt con chim vàng cho cậu chủ nhỏ, và trong nỗ lực tuyệt vọng để làm vừa lòng chủ, cậu đã bắt được chim nhưng lại bị ngã từ trên cây xuống, bị thương nặng, còn con chim thì chết.
câu 3:
Ngôi kể thứ 3
Tác dụng :+ Tạo sự linh hoạt và toàn diện.
+: Khắc họa sâu sắc tâm lý nhân vật.
+: Tăng tính tố cáo và phản ánh hiện thực.
câu 4:
Đó là một chi tiết rất đắt giá, chứa đựng nhiều tầng ý nghĩa sâu sắc, khép lại cao trào bi kịch của truyện với một hình ảnh vừa đau đớn vừa ám ảnh.
câu 5:
Nhân vật Bào trong đoạn trích hiện lên như một biểu tượng đau thương cho số phận của những đứa trẻ nghèo khổ, sống kiếp người ở đợ trong xã hội cũ. Từ hình ảnh và hành động của Bào, tác giả không chỉ dựng nên một con người đầy bi kịch, mà còn gửi gắm lòng xót thương, sự phẫn nộ và cảm thông sâu sắc với những phận người bé nhỏ ấy.
câu 1:
Mark Twain từng nói: “Hai mươi năm sau bạn sẽ hối hận vì những gì bạn đã không làm, hơn là những gì bạn đã làm. Vậy nên hãy tháo dây, nhổ neo và ra khỏi bến đỗ an toàn.” Câu nói như một lời nhắc nhở về sự can đảm, dám bước ra khỏi vùng an toàn để theo đuổi đam mê, hoài bão và những cơ hội trong cuộc sống. Trong hành trình trưởng thành, ai cũng từng do dự, sợ hãi thất bại hay ánh nhìn của người khác mà bỏ lỡ những điều đáng lẽ nên thử. Thế nhưng, chính những điều ta chưa từng làm – một lời xin lỗi chưa kịp nói, một ước mơ chưa dám thực hiện, một cơ hội chưa kịp nắm bắt – mới khiến ta day dứt về sau. Cuộc sống là chuỗi những lựa chọn và trải nghiệm, và đôi khi, ta chỉ trưởng thành khi dám vấp ngã. Vì vậy, mỗi người hãy mạnh dạn bước ra khỏi “bến đỗ an toàn” của bản thân, sống hết mình, dám thử, dám sai và dám sửa. Chỉ khi ấy, ta mới thực sự sống trọn vẹn và không phải hối tiếc vì những điều chưa làm khi nhìn lại quá khứ.
Câu 2:
Trong đoạn trích truyện ngắn “Trở về” của nhà văn Thạch Lam, hình ảnh người mẹ hiện lên đầy cảm động, là biểu tượng của tình mẫu tử thiêng liêng, sâu sắc và giàu đức hi sinh. Bà cụ – mẹ của Tâm – không chỉ đại diện cho người phụ nữ thôn quê Việt Nam xưa mà còn là hiện thân của tình yêu thương vô điều kiện mà người mẹ dành cho con.
Ngay từ khi Tâm trở về nhà sau sáu năm xa cách, bà cụ đã vô cùng xúc động. Câu nói giản dị: “Con đã về đấy ư?” cùng với đôi mắt ứa nước là biểu hiện rõ ràng nhất của một tấm lòng mẹ mòn mỏi mong con, không trách cứ, không oán giận dù người con ấy đã quên bẵng sự hiện diện của mẹ trong cuộc sống thành thị xa hoa của mình. Cái nghèo, cái cũ kỹ, lam lũ nơi bà sống càng làm nổi bật sự tương phản giữa người mẹ ở quê và người con nơi phố thị.Bà cụ không chỉ yêu thương con mà còn sống nhẫn nhịn, bao dung. Khi nhắc đến chuyện con ốm, bà thổ lộ nỗi lo lắng của mình bằng giọng điệu vừa chân chất, vừa xót xa: “Tôi lo quá, nhưng quê mùa chả biết tỉnh thế nào mà đi, thành ra không dám lên thăm.” Sự lo lắng ấy được bà giấu kín, không làm phiền con, chỉ âm thầm gánh chịu một mình. Điều đó thể hiện phẩm chất cao đẹp của một người mẹ: âm thầm hi sinh, yêu thương mà không cần đền đáp.Dù con lạnh nhạt, vội vã rời đi, bà vẫn dành cho con sự quan tâm cuối cùng, mong giữ con ở lại ăn bữa cơm quê đạm bạc. Đến cả khi nhận tiền con đưa, bà cũng chỉ “rơm rớm nước mắt” – không phải vì số tiền ấy, mà vì tình cảm con trai bà không còn nguyên vẹn như xưa.
Thông qua nhân vật người mẹ, Thạch Lam đã thể hiện một cách tinh tế giá trị nhân văn sâu sắc của tác phẩm. Ông ca ngợi tình mẫu tử thiêng liêng, đồng thời lên tiếng cảnh tỉnh những người con đang dần đánh mất đi sự gắn bó với cội nguồn, với những người đã hi sinh cả đời vì mình.
câu 1:
Mark Twain từng nói: “Hai mươi năm sau bạn sẽ hối hận vì những gì bạn đã không làm, hơn là những gì bạn đã làm. Vậy nên hãy tháo dây, nhổ neo và ra khỏi bến đỗ an toàn.” Câu nói như một lời nhắc nhở về sự can đảm, dám bước ra khỏi vùng an toàn để theo đuổi đam mê, hoài bão và những cơ hội trong cuộc sống. Trong hành trình trưởng thành, ai cũng từng do dự, sợ hãi thất bại hay ánh nhìn của người khác mà bỏ lỡ những điều đáng lẽ nên thử. Thế nhưng, chính những điều ta chưa từng làm – một lời xin lỗi chưa kịp nói, một ước mơ chưa dám thực hiện, một cơ hội chưa kịp nắm bắt – mới khiến ta day dứt về sau. Cuộc sống là chuỗi những lựa chọn và trải nghiệm, và đôi khi, ta chỉ trưởng thành khi dám vấp ngã. Vì vậy, mỗi người hãy mạnh dạn bước ra khỏi “bến đỗ an toàn” của bản thân, sống hết mình, dám thử, dám sai và dám sửa. Chỉ khi ấy, ta mới thực sự sống trọn vẹn và không phải hối tiếc vì những điều chưa làm khi nhìn lại quá khứ.
Câu 2:
Trong đoạn trích truyện ngắn “Trở về” của nhà văn Thạch Lam, hình ảnh người mẹ hiện lên đầy cảm động, là biểu tượng của tình mẫu tử thiêng liêng, sâu sắc và giàu đức hi sinh. Bà cụ – mẹ của Tâm – không chỉ đại diện cho người phụ nữ thôn quê Việt Nam xưa mà còn là hiện thân của tình yêu thương vô điều kiện mà người mẹ dành cho con.
Ngay từ khi Tâm trở về nhà sau sáu năm xa cách, bà cụ đã vô cùng xúc động. Câu nói giản dị: “Con đã về đấy ư?” cùng với đôi mắt ứa nước là biểu hiện rõ ràng nhất của một tấm lòng mẹ mòn mỏi mong con, không trách cứ, không oán giận dù người con ấy đã quên bẵng sự hiện diện của mẹ trong cuộc sống thành thị xa hoa của mình. Cái nghèo, cái cũ kỹ, lam lũ nơi bà sống càng làm nổi bật sự tương phản giữa người mẹ ở quê và người con nơi phố thị.Bà cụ không chỉ yêu thương con mà còn sống nhẫn nhịn, bao dung. Khi nhắc đến chuyện con ốm, bà thổ lộ nỗi lo lắng của mình bằng giọng điệu vừa chân chất, vừa xót xa: “Tôi lo quá, nhưng quê mùa chả biết tỉnh thế nào mà đi, thành ra không dám lên thăm.” Sự lo lắng ấy được bà giấu kín, không làm phiền con, chỉ âm thầm gánh chịu một mình. Điều đó thể hiện phẩm chất cao đẹp của một người mẹ: âm thầm hi sinh, yêu thương mà không cần đền đáp.Dù con lạnh nhạt, vội vã rời đi, bà vẫn dành cho con sự quan tâm cuối cùng, mong giữ con ở lại ăn bữa cơm quê đạm bạc. Đến cả khi nhận tiền con đưa, bà cũng chỉ “rơm rớm nước mắt” – không phải vì số tiền ấy, mà vì tình cảm con trai bà không còn nguyên vẹn như xưa.
Thông qua nhân vật người mẹ, Thạch Lam đã thể hiện một cách tinh tế giá trị nhân văn sâu sắc của tác phẩm. Ông ca ngợi tình mẫu tử thiêng liêng, đồng thời lên tiếng cảnh tỉnh những người con đang dần đánh mất đi sự gắn bó với cội nguồn, với những người đã hi sinh cả đời vì mình.
Câu 1:
Phương thức biểu đạt : Nghị luận
Câu 2:
1. Lối sống buông xuôi, trì trệ, khước từ vận động.
2. Lối sống tích cực, chủ động vươn tới và không ngừng chuyển động.
Câu 3:
Tác giả đã sử dụng biện pháp tu từ so sánh
Tác dụng:Tăng sức gợi hình gợi cảm,thêm phần sinh động và thể hiện sâu triết lý sống
Câu 4:
“Tiếng gọi chảy đi sông ơi” là hình ảnh ẩn dụ cho khát vọng sống, lời thúc giục từ bên trong mỗi con người, nhắc nhở ta phải không ngừng vận động, vươn tới và sống trọn vẹn với tuổi trẻ của mình.
câu 5:
Mỗi người trong chúng ta,nhất là người trẻ cần phải sống tích cực và dấn thân và vươn tới những lý tưởng lớn lao thay vì buông xuôi, trì trệ hay an phận.Bởi lẽ, tuổi trẻ như dòng sông, nếu không chảy, không hướng ra biển lớn thì sẽ tù đọng, lụi tàn trong những đầm lầy chật hẹp, cũng như con người sẽ đánh mất ước mơ, ý nghĩa sống nếu ngừng cố gắng.