Phạm Quang Minh

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Phạm Quang Minh
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

v=21,6km/h=21,6× 3600 1000 ​ m/s=6m/s

gia tốc của xe:

a= t v−v 0 ​=>15 6−0 ​ =0,4m/s2

a. Ma sát giữa bánh xe và đường nhỏ không đáng kể:

Lực kéo của động cơ (F k ​ ): F k ​ =m⋅a=2000kg⋅0,4m/s 2 =800N

Quãng đường xe đi được (s): s=v 0 ​ t+ 2 1 ​ at 2 =0⋅15+ 2 1 ​ ⋅0,4⋅(15) 2 =45m

Công của động cơ (A): A=F k ​ ⋅s=800N⋅45m=36000J=36kJ

Công suất trung bình của động cơ (P tb ​ ): P tb ​

t A ​

15s 36000J ​ =2400W=2,4kW

b. Ma sát giữa bánh xe và đường là 0,05:

Lực pháp tuyến (N): N=m⋅g=2000kg⋅10m/s 2 =20000N

Lực ma sát (F ms ​ ): F ms ​ =μ⋅N=0,05⋅20000N=1000N

Lực kéo của động cơ (F k ​ ): F k ​ −F ms ​ =m⋅a F k ​ =m⋅a+F ms ​ =2000kg⋅0,4m/s 2 +1000N=800N+1000N=1800N

Công của động cơ (A): A=F k ​ ⋅s=1800N⋅45m=81000J=81kJ

Công suất trung bình của động cơ (P tb ​ ): P tb ​

t A

15s 81000J ​ =5400W=5,4kW

Câu 1: Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong bài là tự sự

Câu 2: Tình huống truyện của đoạn trích là việc thằng Bào, một đứa ở đợ mười hai tuổi, bị bà chủ nhà sai tìm cách bắt con chim vàng quý hiếm cho cậu chủ mười tuổi là thằng Quyên. Bào phải đối mặt với sự khó khăn trong việc bắt chim và sự độc ác, tàn nhẫn của bà chủ nếu không hoàn thành nhiệm vụ.

Câu 3:

+Đoạn trích được kể theo ngôi thứ ba.

+Tác dụng của ngôi kể thứ ba: Tạo sự khách quan: Người kể không trực tiếp tham gia vào câu chuyện, giúp người đọc có cái nhìn bao quát về toàn bộ sự việc và các nhân vật.

+Thuận lợi trong việc miêu tả: Người kể có thể tự do miêu tả hành động, lời nói, suy nghĩ, cảm xúc của nhiều nhân vật khác nhau, cũng như diễn biến của sự việc một cách linh hoạt. Dễ dàng thể hiện thái độ, tình cảm của tác giả

Câu 4: Chi tiết “Mắt Bào chập chờn thấy bàn tay mẹ thằng Quyên thò xuống. Tay Bào với tới, với mãi, với mãi nhưng cũng chẳng với được ai.” có ý nghĩa sâu sắc:

Thể hiện sự tuyệt vọng và cô đơn tột cùng của Bào: Trong khoảnh khắc cận kề cái chết, Bào yếu ớt nhìn thấy bàn tay của mẹ thằng Quyên, người mà lẽ ra phải là người có trách nhiệm và lòng trắc ẩn. Hành động với tới tuyệt vọng nhưng không thể chạm vào được ai cho thấy sự cô độc. Phản ánh sự thờ ơ, vô cảm đến tàn nhẫn của mẹ thằng Quyên: Thay vì cứu giúp đứa ở đang bị thương nặng vì cố gắng làm theo yêu cầu của mình, bà ta lại chỉ quan tâm đến con chim vàng đã chết. Chi tiết này khắc họa rõ nét sự bất công và bi kịch trong xã hội xưa.

Câu 5:

Nhận xét về nhân vật cậu bé Bào: Bào là một cậu bé đáng thương, phải chịu cảnh ở đợ từ khi còn nhỏ để trả nợ cho mẹ. Bào có lòng tốt và sự nhẫn nhịn, cố gắng thực hiện yêu cầu của bà chủ và cậu Quyên dù biết việc bắt chim là rất khó khăn. Dù bị đánh đập, xỉa xói, Bào vẫn cố gắng tìm cách bắt chim, thể hiện sự sợ hãi nhưng cũng có chút phản kháng yếu ớt. Cuối cùng, việc Bào bị tai nạn nghiêm trọng khi bắt chim càng làm nổi bật sự bất hạnh và bi kịch trong số phận của cậu bé. Đồng thời, tác giả thể hiện sự phê phán mạnh mẽ đối với sự độc ác, tàn nhẫn và vô nhân đạo của những kẻ có tiền, có quyền, điển hình là mẹ thằng Quyên. Tác giả muốn người đọc thấy được sự bất công và những nỗi đau mà những người nghèo khổ phải gánh chịu.

Câu 1.

Lời của Mark Twain thật sâu sắc, khơi gợi trong em nhiều suy nghĩ. "Hai mươi năm sau bạn sẽ hối hận vì những gì bạn đã không làm, hơn là những gì bạn đã làm. Vậy nên hãy tháo dây, nhổ neo và ra khỏi bến đỗ an toàn." Câu nói này như một lời thúc giục mạnh mẽ, thôi thúc chúng ta vượt qua những giới hạn, dám bước ra để khám phá những điều mới mẻ. Thật vậy, nhìn lại quãng thời gian đã qua, có lẽ điều khiến chúng ta day dứt không phải là những vấp ngã, thất bại khi dám thử thách, mà chính là những cơ hội đã bỏ lỡ, những điều ta muốn làm nhưng lại chần chừ, sợ hãi. "Bến đỗ an toàn" mà Mark Twain nhắc đến có thể là nỗi sợ hãi thất bại, là sự ngại thay đổi đã trói buộc chúng ta. Việc "tháo dây, nhổ neo" chính là hành động dũng cảm để vượt qua những rào cản đó, dám đương đầu với những thử thách, dù có thể gặp phải sóng gió. Cuộc sống vốn dĩ là một hành trình khám phá đầy thú vị. Nếu cứ mãi nép mình trong vỏ bọc an toàn, chúng ta sẽ bỏ lỡ biết bao trải nghiệm quý giá, không thể khám phá hết tiềm năng của bản thân và có thể hối tiếc khi nhìn lại. Vì vậy, lời khuyên của Mark Twain là một nguồn động lực lớn lao, nhắc nhở chúng ta hãy sống hết mình với những đam mê, dám ước mơ và hành động để biến ước mơ thành hiện thực. Dù kết quả có ra sao, sự dấn thân và trải nghiệm đó sẽ là những bài học vô giá, làm phong phú thêm hành trang cuộc sống của mỗi người.

Câu 2. (4.0 điểm)

Đoạn trích khắc họa chân dung người mẹ tần tảo với những nét tính cách vừa thương xót vừa đáng trân trọng. Sự xuất hiện của bà cụ hiện lên qua những chi tiết ngoại hình và hành động, thể hiện một cuộc sống vất vả, cô đơn nhưng vẫn đầy tình thương con.

Trước hết, hình ảnh người mẹ hiện ra trong sự tĩnh lặng, hoang vắng của ngôi nhà cũ: "bốn bề yên lặng, không có bóng người", "cái nhà cũ vẫn như trước, không thay đổi, chỉ có sụp thấp hơn một chút và mái gianh xơ xác hơn". Những chi tiết này gợi lên sự cô quạnh, hiu hắt, dường như phản ánh phần nào tâm trạng mong ngóng của người mẹ. Tiếng guốc "thong thả và chậm hơn trước" khi bà bước ra càng tô đậm thêm vẻ già nua, chậm chạp và có lẽ là cả nỗi buồn âm thầm của người mẹ khi con trai biền biệt.

Khi nhận ra con, phản ứng đầu tiên của bà cụ là "ứa nước mắt" cùng câu hỏi nghẹn ngào: "Con đã về đấy ư?". Giọt nước mắt ấy không chỉ là niềm vui mừng sau bao ngày xa cách mà còn ẩn chứa bao nhiêu tủi hờn, mong nhớ. Câu hỏi ngập ngừng như một sự ngỡ ngàng, không dám tin vào sự thật. Dù đã già yếu, bà vẫn mặc "cái bộ áo cũ kỹ như mấy năm về trước", chi tiết này cho thấy sự giản dị, tần tảo và có lẽ cả sự khắc khổ trong cuộc sống một mình nơi quê nhà.

Trong suốt cuộc trò chuyện, tình thương và sự quan tâm của người mẹ dành cho con trai thể hiện một cách sâu sắc. Bà lo lắng khi nghe tin con ốm: "Năm ngoái bác Cả lên tỉnh về bảo cậu ốm. Tôi lo quá...", sự lo lắng chân thành, mộc mạc của một người mẹ quê không biết cách bày tỏ. Bà kể về cô Trinh, người đã bầu bạn, giúp đỡ bà trong những ngày tháng cô đơn, và không quên nhắc đến việc cô Trinh "thỉnh thoảng vẫn nhắc đến cậu đấy". Chi tiết này vừa cho thấy sự quan tâm của bà đến những người xung quanh, vừa có thể là một cách tế nhị để gợi nhớ con trai về những mối quan hệ cũ.

Đặc biệt, sự nhẫn nhịn và bao dung của người mẹ được thể hiện rõ khi bà lơ đãng trước sự thờ ơ, dửng dưng của Tâm. Bà vẫn ân cần hỏi han, kể chuyện làng quê, dù những điều đó không nhận được sự quan tâm của con trai. Đến khi Tâm vội vã ra về, bà vẫn khẩn khoản mời con ở lại ăn cơm, một lời mời giản dị nhưng chứa đựng biết bao tình cảm. Hành động run run nhận tiền của con, "rơm rớm nước mắt" cho thấy sự xúc động, vừa mừng vì con nhớ đến mình, vừa có lẽ chạnh lòng trước sự hời hợt của con.

Tóm lại, qua đoạn trích, nhân vật người mẹ hiện lên với những phẩm chất cao đẹp: tần tảo, chịu thương chịu khó, giàu tình thương con và lòng bao dung. Dù phải sống trong cô đơn, vất vả, bà vẫn luôn hướng về con với một tình yêu thương vô bờ bến, âm thầm chịu đựng và hy vọng. Hình ảnh người mẹ là biểu tượng cho tình mẫu tử thiêng liêng, một tình cảm cao quý và bền bỉ vượt qua mọi thử thách của thời gian và khoảng cách.

Câu 1. Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong văn bản là biểu cảm.

Câu 2. Hai lối sống mà con người đã từng đôi lần trải qua được tác giả nêu trong đoạn trích là:

Khước từ sự vận động, tìm quên trong những giấc ngủ vùi, tìm sự an toàn trong vẻ ngoan ngoãn bất động, bỏ quên những khát khao dài rộng, bải hoải trong tháng ngày chật hẹp. Đây là lối sống thụ động, né tránh, không dám đối diện với thử thách. Mỗi ngày ta phải bước đi như nghe trong mình tiếng gọi chảy đi sông ơi. Đây là lối sống tích cực, luôn hướng về phía trước, không ngừng khám phá những điều mới mẻ.

Câu 3. Biện pháp tu từ được sử dụng trong đoạn "Sông như đời người. Và sông phải chảy. Như tuổi trẻ phải hướng ra biển rộng." là so sánh.

"Sông như đời người": So sánh cuộc đời con người với dòng sông, gợi lên sự tương đồng về sự vận động và chảy trôi không ngừng.

"Như tuổi trẻ phải hướng ra biển rộng": So sánh tuổi trẻ với dòng sông hướng ra biển rộng, nhấn mạnh khát vọng vươn tới những điều lớn lao, những chân trời mới của tuổi trẻ. Tác dụng của biện pháp so sánh này là làm cho câu văn trở nên sinh động, gợi hình, giúp người đọc dễ dàng hình dung và cảm nhận sâu sắc hơn về quy luật tất yếu của sự vận động và phát triển trong cuộc sống.

Câu 4. "Tiếng gọi chảy đi sông ơi" được nhắc đến trong câu văn "Không thể thế bởi mỗi ngày ta phải bước đi như nghe trong mình tiếng gọi chảy đi sông ơi" có thể hiểu là tiếng gọi của sự sống, của khát vọng vươn lên, của nhu cầu được trải nghiệm và khám phá thế giới. Nó là một thôi thúc mạnh mẽ từ bên trong mỗi con người, nhắc nhở chúng ta không được phép ngừng lại, không được chấp nhận sự trì trệ mà phải luôn tiến về phía trước, giống như dòng sông không ngừng chảy về biển cả.

Câu 5. Từ nội dung văn bản, em rút ra được bài học sâu sắc về ý nghĩa của sự vận động và khát vọng trong cuộc sống.

Cuộc sống là một dòng chảy không ngừng: Giống như dòng sông phải chảy, đời người cũng cần sự vận động, sự thay đổi và phát triển liên tục. Trì trệ đồng nghĩa với việc đánh mất đi sức sống và những cơ hội tốt đẹp. Tuổi trẻ cần hướng tới những chân trời rộng lớn: Như dòng sông hướng ra biển cả, tuổi trẻ cần có những ước mơ, hoài bão và không ngừng nỗ lực để đạt được chúng. Việc khước từ trải nghiệm và thu mình lại sẽ khiến tuổi trẻ trở nên buồn tẻ và đánh mất tiềm năng của bản thân. Hãy lắng nghe tiếng gọi từ bên trong: Mỗi người đều có một "tiếng gọi chảy đi sông ơi" thôi thúc chúng ta không ngừng bước tới. Hãy lắng nghe và đáp lại tiếng gọi ấy bằng những hành động tích cực, bằng sự khám phá và trải nghiệm cuộc sống.