Vũ Minh Dương

Giới thiệu về bản thân

Chào mừng bạn đến với trang cá nhân của Vũ Minh Dương
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
xếp hạng Ngôi sao 1 ngôi sao 2 ngôi sao 1 Sao chiến thắng
0
(Thường được cập nhật sau 1 giờ!)

Câu 1 

Phương thức biểu đạt chính được sử dụng trong bài là: Tự sự.

Câu 2 

Tình huống truyện: Quyên - con trai của chủ gia đình mà Bào ở đợ bắt Bào phải bắt bằng được con chim vàng cho nó.

Câu 3 

- Đoạn trích được kể theo ngôi thứ nhất.

- Tác dụng:

+ Thể hiện được rõ ràng suy nghĩ, cảm xúc của nhân vật.

+ Giúp câu chuyện được kể một cách chân thực, hấp dẫn.

Câu 4 

- Chi tiết đặc sắc, giàu giá trị, cho thấy được sự lạnh lùng, thờ ơ đến vô tâm, tàn nhẫn của lòng người trước tình cảnh đáng thương của người khác.

- Cho thấy được số phận bi thảm, thân phận rẻ rúng của những con người thấp cổ bé họng trong xã hội xưa, họ còn không bằng con chim bé nhỏ kia.

- Qua đó còn thể hiện được sự thương xót của nhà văn với những con người nghèo khổ trong xã hội.

Câu 5 (1.0 điểm):

- HS nhận xét về cậu bé Bào trong đoạn trích:

+ Thân phận bất hạnh, đáng thương: Mười hai tuổi phải trả món nợ của gia đình (hai thúng thóc); không được quan tâm, chăm sóc, luôn bị bà chủ chửi mắng, đánh đập; mạo hiểm hi sinh bản thân để đáp ứng mong muốn bắt con chim vàng của cậu chủ,…

+ Là một cậu bé hồn nhiên, hết lòng vì chủ: Qua giọng điệu bảo cậu chủ đi lấy chuối để gài bẫy bắt chim vàng.

- HS chỉ ra được thái độ của tác giả qua hình tượng nhân vật Bào:

+ Đồng cảm, xót thương cho số phận của những đứa trẻ nghèo, bất hạnh mất quyền tự do.

+ Trân trọng, ngợi ca những đức tính quý giá của nhân vật Bào: Dù nghèo khổ nhưng không trộm cắp, hết lòng phục vụ nhà chủ,…


Câu 1:

Truyện ngắn "Con chim vàng" của Nguyễn Quang Sáng là một tác phẩm văn học đặc sắc, thể hiện sự khéo léo và tinh tế của tác giả trong việc miêu tả cuộc sống của người nghèo khổ và sự bất công trong xã hội.Câu chuyện xoay quanh cuộc sống của cậu bé Bào, một đứa trẻ nghèo khổ phải làm việc chăm chỉ để kiếm sống. Tuy nhiên, cậu vẫn có tinh thần tự lập và khát vọng được yêu thương. Tác giả đã sử dụng ngôn ngữ và hình ảnh để miêu tả cuộc sống của Bào và mối quan hệ của cậu với gia đình chủ.Tác phẩm này không chỉ thể hiện sự khéo léo và tinh tế của tác giả mà còn mang lại cho người đọc một thông điệp sâu sắc về sự bất công và sự cần thiết của tình yêu thương trong cuộc sống.

Câu 2 : 

Tình yêu thương là một trong những giá trị quan trọng nhất trong cuộc sống của con người. Nó không chỉ mang lại cho chúng ta cảm giác hạnh phúc và ấm áp mà còn giúp chúng ta vượt qua những khó khăn và thử thách trong cuộc sống. 

Tình yêu thương có thể được thể hiện dưới nhiều hình thức khác nhau, từ sự quan tâm và chăm sóc của gia đình và bạn bè đến sự giúp đỡ và hỗ trợ của cộng đồng. Tuy nhiên, dù dưới hình thức nào, tình yêu thương đều mang lại cho chúng ta một cảm giác an toàn và được chấp nhận. 

Trong cuộc sống, chúng ta thường gặp phải những khó khăn và thử thách, và đó là lúc chúng ta cần tình yêu thương nhất. Tình yêu thương có thể giúp chúng ta vượt qua những khó khăn đó và tìm lại sự tự tin và hạnh phúc.

Tuy nhiên, tình yêu thương không chỉ là một thứ gì đó mà chúng ta nhận được, mà còn là một thứ gì đó mà chúng ta cần phải cho đi. Khi chúng ta cho đi tình yêu thương, chúng ta không chỉ mang lại hạnh phúc cho người khác mà còn mang lại hạnh phúc cho chính mình.

Vì vậy, chúng ta cần phải trân trọng và phát triển tình yêu thương trong cuộc sống của mình. Chúng ta cần phải cho đi tình yêu thương và nhận lấy tình yêu thương từ người khác. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể tìm lại sự hạnh phúc và ấm áp trong cuộc sống.

Tóm lại, tình yêu thương là một giá trị quan trọng trong cuộc sống của con người. Nó mang lại cho chúng ta cảm giác hạnh phúc và ấm áp, giúp chúng ta vượt qua những khó khăn và thử thách, và mang lại cho chúng ta một cảm giác an toàn và được chấp nhận. Chúng ta cần phải trân trọng và phát triển tình yêu thương trong cuộc sống của mình.

Câu 1:

- Phương thức biểu đạt chính: Nghị luận kết hợp biểu cảm

Câu 2:

- Lối sống khước từ vận động, tìm quên trong giấc ngủ vùi, an toàn trong ngoan ngoãn bất động.

- Lối sống bỏ quên khát khao, bải hoải trong tháng ngày chật hẹp.

Câu 3:

- Trong đoạn "Sông như đời người. Và sông phải chảy. Như tuổi trẻ phải hướng ra biển rộng.", tác giả đã sử dụng các biện pháp tu từ sau:

+ So sánh: "Sông như đời người", "Như tuổi trẻ phải hướng ra biển rộng" giúp người đọc hình dung rõ hơn về mối tương quan giữa dòng sông và cuộc đời con người, giữa tuổi trẻ và khát vọng vươn xa.

+ Ẩn dụ: "Sông" và "biển rộng" có thể được hiểu là ẩn dụ cho cuộc đời và những mục tiêu, ước mơ lớn lao.

+ Điệp ngữ: "Sông" được lặp lại nhiều lần, nhấn mạnh vai trò và ý nghĩa của dòng sông trong việc gợi mở về cuộc sống.

- Tác dụng: Các biện pháp tu từ này giúp tăng tính hình tượng, gợi cảm cho câu văn, đồng thời thể hiện sâu sắc quan điểm của tác giả về sự vận động, phát triển của cuộc sống và khát vọng của tuổi trẻ.

Câu 4: "Tiếng gọi chảy đi sông ơi" có thể hiểu là:

- Lời thôi thúc từ bên trong mỗi người, kêu gọi chúng ta không ngừng vận động, phát triển, vượt qua những giới hạn của bản thân để đạt được những mục tiêu lớn lao.

- Sự nhận thức về ý nghĩa của cuộc sống, về việc không nên sống một cách thụ động, nhàm chán mà phải luôn tìm kiếm những điều mới mẻ, thú vị.

- Tiếng gọi của đam mê, của khát vọng được cống hiến, được sống một cuộc đời ý nghĩa.

Câu 5:

- Từ nội dung văn bản, bài học rút ra là con người cần phải sống tích cực, không khước từ những trải nghiệm và sự vận động của cuộc sống, cần sống hết mình, không ngừng vận động, khám phá và chinh phục những thử thách để vươn tới thành công. Điều này quan trọng vì chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể phát triển và tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống.

Câu 1:

Nhận định của Mark Twain phản ánh một triết lý sống sâu sắc về việc theo đuổi ước mơ và chấp nhận rủi ro. Trong cuộc sống, nhiều người thường có xu hướng ngần ngại, lo sợ trước những cơ hội mới, dẫn đến việc bỏ lỡ những trải nghiệm quý giá. Câu nói này khuyến khích chúng ta hãy dũng cảm bước ra khỏi vùng an toàn, nơi mà sự thoải mái có thể khiến chúng ta trở nên trì trệ. Thay vì chỉ tập trung vào những gì đã làm, chúng ta nên nhìn nhận những điều chưa thực hiện, những ước mơ chưa chạm tới. Việc không hành động có thể để lại sự nuối tiếc lớn hơn rất nhiều so với những sai lầm mà chúng ta có thể mắc phải khi dám thử sức. Hơn nữa, mỗi trải nghiệm, dù thành công hay thất bại, đều mang lại bài học quý giá, giúp chúng ta trưởng thành hơn. Do đó, hãy tháo dây, nhổ neo và khám phá thế giới xung quanh, vì cuộc sống là một hành trình không ngừng học hỏi và phát triển.

Câu 2:

Trong văn học Việt Nam, hình ảnh người mẹ luôn là một biểu tượng thiêng liêng, tượng trưng cho tình yêu thương vô bờ bến, sự hy sinh cao cả và đức tính tảo tần, nhẫn nại. Thạch Lam, một nhà văn nổi tiếng với những trang viết đậm chất trữ tình và nhân văn, đã khắc họa thành công hình ảnh người mẹ trong đoạn trích "Trở về". Qua đó, tác giả không chỉ thể hiện sự cảm thông sâu sắc đối với những nỗi vất vả, lo toan của người mẹ, mà còn gửi gắm những suy ngẫm về tình cảm gia đình và sự thay đổi của con người trong xã hội hiện đại.

Đoạn trích tập trung miêu tả cuộc gặp gỡ giữa Tâm, người con trai đã lâu ngày xa quê, và người mẹ già sau sáu năm dài đằng đẵng. Sự trở về của Tâm không chỉ là sự trở về với không gian quen thuộc của ngôi nhà cũ, mà còn là sự trở về với những giá trị tinh thần, với tình mẫu tử thiêng liêng. Tuy nhiên, cuộc gặp gỡ này lại diễn ra trong một không khí có phần xa lạ và gượng gạo, bởi giữa Tâm và mẹ đã có một khoảng cách vô hình do thời gian và sự thay đổi trong cuộc sống.

Hình ảnh người mẹ hiện lên trong đoạn trích với những nét khắc khổ, già nua của một người phụ nữ nông thôn đã trải qua nhiều gian truân, vất vả. Ngôi nhà cũ "sụp thấp hơn một chút và mái gianh xơ xác hơn" là minh chứng cho cuộc sống nghèo khó, thiếu thốn của bà. Chi tiết "bà cụ đã già đi nhiều, nhưng vẫn mặc cái bộ áo cũ kỹ như mấy năm về trước" càng gợi lên sự tảo tần, tần tảo của người mẹ, quanh năm lam lũ với đồng ruộng và những công việc không tên để nuôi con khôn lớn.

Tuy cuộc sống vật chất thiếu thốn, tình yêu thương của người mẹ dành cho con trai vẫn luôn đong đầy và không hề thay đổi. Khi nhận ra Tâm, bà cụ "ứa nước mắt" vì xúc động, nhưng vẫn cố gắng kìm nén để hỏi han, chăm sóc con. Những câu hỏi ân cần của bà về sức khỏe, công việc của Tâm thể hiện sự quan tâm sâu sắc, mong muốn được chia sẻ và gánh vác những khó khăn cùng con. Bà lo lắng khi nghe tin Tâm ốm, dù không biết "tỉnh thế nào mà đi" nhưng vẫn luôn hướng về con với tất cả tấm lòng.

Tuy nhiên, đằng sau vẻ ngoài tảo tần và tình yêu thương vô bờ bến, người mẹ trong đoạn trích còn mang trong mình những nỗi buồn và sự cô đơn. Sáu năm Tâm đi biền biệt, bà sống một mình trong căn nhà cũ, chỉ có "con Trinh" bầu bạn. Sự xuất hiện của Trinh phần nào xoa dịu nỗi cô đơn của bà, nhưng không thể thay thế được tình cảm gia đình, sự ấm áp của người thân. Khi Tâm trở về, bà cụ "cảm động đến nỗi không nói được", cho thấy sự khao khát được gặp lại con, được sum vầy bên gia đình.

Đặc biệt, thái độ của Tâm đối với mẹ càng làm nổi bật nỗi buồn và sự tủi thân của bà. Tâm dửng dưng trước những lời hỏi han của mẹ, không quan tâm đến cuộc sống khó khăn ở quê nhà. Chàng chỉ muốn nhanh chóng rời đi, trở về với cuộc sống giàu sang ở thành phố. Hành động "kiêu ngạo" khi đưa tiền cho mẹ của Tâm càng làm tổn thương bà. Dù nhận tiền của con, bà cụ vẫn "run run đỡ lấy gói bạc, rơm rớm nước mắt", vừa cảm động, vừa tủi thân vì sự thay đổi của con trai.

Tóm lại, nhân vật người mẹ trong đoạn trích "Trở về" của Thạch Lam là một hình tượng đẹp, giàu giá trị nhân văn. Bà là biểu tượng của tình yêu thương, sự hy sinh và đức tính tảo tần của người phụ nữ Việt Nam. Đồng thời, qua nhân vật này, Thạch Lam cũng thể hiện sự cảm thông sâu sắc đối với những nỗi buồn và sự cô đơn của những người mẹ nông thôn, những người đã dành cả cuộc đời để chăm sóc, nuôi dưỡng con cái. Đoạn trích là một lời nhắc nhở sâu sắc về tình mẫu tử thiêng liêng, về trách nhiệm của mỗi người đối với gia đình và quê hương.