

Triệu Thị Hà Vy
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1
Mark Twain đã từng nói: “Hai mươi năm sau bạn sẽ hối hận vì những gì bạn đã không làm, hơn là những gì bạn đã làm.” Câu nói ấy như một lời thức tỉnh mạnh mẽ về thái độ sống chủ động, dám thử thách, dám bước ra khỏi vùng an toàn để sống trọn vẹn. Trong cuộc sống, nhiều người vì sợ hãi, ngại va chạm hay vì quá quen với sự ổn định nên chọn cách an toàn, không dám thay đổi. Nhưng chính sự an toàn ấy lại khiến họ bỏ lỡ cơ hội, đánh mất ước mơ, và đến khi ngoảnh lại mới thấy tiếc nuối. Thực tế, tuổi trẻ chính là khoảng thời gian đẹp nhất để ta trải nghiệm, thất bại, học hỏi và trưởng thành. Nếu không dám làm, không dám thử, chúng ta sẽ không bao giờ biết mình có thể đi xa đến đâu. Bởi vậy, thay vì lo sợ, hãy dấn thân, hành động và sống hết mình để sau này không phải hối tiếc vì những điều chưa từng thực hiện. Sống là để khám phá và chinh phục đừng để thời gian trôi qua trong tiếc nuối.
Câu 2
Người mẹ trong đoạn trích là một người phụ nữ quê nghèo, quanh năm lam lũ, cả đời chỉ biết hy sinh cho con. Sáu năm ròng rã, bà sống trong nỗi mong chờ con trai Tâm trở về. Mặc cho sự im lặng, vô tâm đến lạnh lùng từ phía Tâm, bà không oán trách, không giận hờn. Bà chỉ âm thầm chờ đợi, gửi thư đều đặn, mong nhận được một lời hỏi thăm. Dù sống trong nghèo khó, cô đơn và bệnh tật, bà vẫn giấu đi mọi nỗi đau, chỉ mong con trai sống tốt, yên ổn.
Khi Tâm bất ngờ trở về, bà không hề trách móc mà chỉ vui mừng và xúc động. Giây phút hai mẹ con gặp lại là một cao trào cảm xúc lặng lẽ nhưng sâu sắc bà như sống lại sau bao năm tháng héo mòn vì nhớ con. Tình yêu thương vô điều kiện, sự tha thứ của bà khiến người đọc không khỏi nghẹn ngào. Tấm lòng của bà chính là biểu tượng cho tình mẹ bao la, bền bỉ, và giàu đức hi sinh nhất trên đời. Tác giả đã khắc họa người mẹ bằng lối viết nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh, khơi gợi sự thấu hiểu và thức tỉnh trong lòng người đọc, nhất là những ai đã từng vô tâm với đấng sinh thành. Qua hình ảnh ấy, ta càng thêm trân quý công ơn cha mẹ và hiểu rằng: Dù đi bao xa, thành công đến mức nào, thì vòng tay mẹ cha vẫn là nơi bình yên nhất để trở về.
Câu 1
Mark Twain đã từng nói: “Hai mươi năm sau bạn sẽ hối hận vì những gì bạn đã không làm, hơn là những gì bạn đã làm.” Câu nói ấy như một lời thức tỉnh mạnh mẽ về thái độ sống chủ động, dám thử thách, dám bước ra khỏi vùng an toàn để sống trọn vẹn. Trong cuộc sống, nhiều người vì sợ hãi, ngại va chạm hay vì quá quen với sự ổn định nên chọn cách an toàn, không dám thay đổi. Nhưng chính sự an toàn ấy lại khiến họ bỏ lỡ cơ hội, đánh mất ước mơ, và đến khi ngoảnh lại mới thấy tiếc nuối. Thực tế, tuổi trẻ chính là khoảng thời gian đẹp nhất để ta trải nghiệm, thất bại, học hỏi và trưởng thành. Nếu không dám làm, không dám thử, chúng ta sẽ không bao giờ biết mình có thể đi xa đến đâu. Bởi vậy, thay vì lo sợ, hãy dấn thân, hành động và sống hết mình để sau này không phải hối tiếc vì những điều chưa từng thực hiện. Sống là để khám phá và chinh phục đừng để thời gian trôi qua trong tiếc nuối.
Câu 2
Người mẹ trong đoạn trích là một người phụ nữ quê nghèo, quanh năm lam lũ, cả đời chỉ biết hy sinh cho con. Sáu năm ròng rã, bà sống trong nỗi mong chờ con trai Tâm trở về. Mặc cho sự im lặng, vô tâm đến lạnh lùng từ phía Tâm, bà không oán trách, không giận hờn. Bà chỉ âm thầm chờ đợi, gửi thư đều đặn, mong nhận được một lời hỏi thăm. Dù sống trong nghèo khó, cô đơn và bệnh tật, bà vẫn giấu đi mọi nỗi đau, chỉ mong con trai sống tốt, yên ổn.
Khi Tâm bất ngờ trở về, bà không hề trách móc mà chỉ vui mừng và xúc động. Giây phút hai mẹ con gặp lại là một cao trào cảm xúc lặng lẽ nhưng sâu sắc bà như sống lại sau bao năm tháng héo mòn vì nhớ con. Tình yêu thương vô điều kiện, sự tha thứ của bà khiến người đọc không khỏi nghẹn ngào. Tấm lòng của bà chính là biểu tượng cho tình mẹ bao la, bền bỉ, và giàu đức hi sinh nhất trên đời. Tác giả đã khắc họa người mẹ bằng lối viết nhẹ nhàng nhưng đầy ám ảnh, khơi gợi sự thấu hiểu và thức tỉnh trong lòng người đọc, nhất là những ai đã từng vô tâm với đấng sinh thành. Qua hình ảnh ấy, ta càng thêm trân quý công ơn cha mẹ và hiểu rằng: Dù đi bao xa, thành công đến mức nào, thì vòng tay mẹ cha vẫn là nơi bình yên nhất để trở về.