

Phạm Tú Uyên
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1
Mark Twain từng nói: “Hai mươi năm sau bạn sẽ hối hận vì những gì bạn đã không làm, hơn là những gì bạn đã làm...”. Câu nói ấy như một lời thức tỉnh giữa guồng quay an toàn, ổn định mà nhiều người trong chúng ta đang mải mê bám víu. Thật ra, ai cũng từng ít nhất một lần do dự trước một cơ hội – có thể là một lời tỏ tình chưa kịp nói, một ước mơ chưa từng dám theo đuổi, hay đơn giản là một lần nói ra suy nghĩ thật lòng của bản thân. Ta thường sợ thất bại, sợ bị chê cười, sợ “làm gì đó sai” – nên cứ chọn con đường an toàn, ít rủi ro. Nhưng rồi thời gian trôi qua, ta mới nhận ra rằng, cái cảm giác “giá như ngày đó mình dám...” nó dai dẳng và khó chịu hơn cả cảm giác thất bại. Thực tế, thất bại có thể dạy ta nhiều bài học, có thể làm ta mạnh mẽ hơn, còn nuối tiếc thì chỉ làm ta day dứt mãi. Vì vậy, thay vì sống trong vỏ bọc của sự an toàn, hãy thử một lần “nhổ neo”, rời khỏi vùng an toàn quen thuộc để khám phá thế giới, khám phá chính mình. Dù có thể sai, có thể vấp ngã, nhưng ít nhất ta đã sống hết mình. Tuổi trẻ là khoảng thời gian đẹp nhất – nơi mà mỗi vết xước đều đáng giá, mỗi lần dám sống đều là một lần trưởng thành. Hãy cứ thử, cứ dấn thân, bởi vì biết đâu sau này, ta sẽ biết ơn chính sự liều lĩnh của mình hôm nay.
Câu 2
Trong truyện ngắn Trở về của Thạch Lam, nhân vật người mẹ hiện lên như một biểu tượng đầy xúc động của tình mẫu tử – lặng lẽ, nhẫn nhịn nhưng vô cùng sâu nặng. Không cần những lời hoa mỹ hay hành động to tát, chỉ qua vài chi tiết nhỏ, Thạch Lam đã khắc họa thành công một người mẹ già yếu, nghèo khổ nhưng vẫn đau đáu một lòng yêu thương con.
Suốt sáu năm trời, bà cụ sống cô đơn nơi làng quê nghèo, không một lần được con trai hỏi thăm, không biết tin con đã có gia đình, thậm chí những lá thư bà gửi đi cũng không nhận được hồi âm. Ấy thế mà khi gặp lại Tâm, người mẹ ấy không hề trách móc. Câu nói "Con đã về đấy ư?" vang lên giản dị nhưng khiến người đọc không khỏi nghẹn lòng – một câu nói chất chứa biết bao nỗi nhớ nhung, chờ đợi và cả sự cam chịu. Bà vẫn giữ dáng vẻ hiền lành, từ tốn; vẫn hỏi han con từng chút một, trong khi Tâm thì lạnh nhạt, thờ ơ, chỉ mong mau chóng rời đi.
Giữa căn nhà cũ kỹ, bà cụ già hiện lên như một nhành cỏ khô gầy guộc giữa gió sương, nhưng tâm hồn thì vẫn ấm áp một tình yêu vô điều kiện dành cho con. Ngay cả khi Tâm đưa tiền với vẻ kiêu ngạo, bà vẫn “run run đỡ lấy” rồi “rơm rớm nước mắt”. Giọt nước mắt ấy không phải vì bà cần tiền, mà là vì xúc động – bởi sau ngần ấy năm xa cách, bà vẫn có thể gặp lại con, dù chỉ trong chốc lát.
Nhân vật người mẹ khiến người đọc vừa cảm thương, vừa day dứt. Bởi trong khi bà dành trọn tình thương cho con thì Tâm – đại diện cho lớp người trẻ chạy theo danh vọng, giàu sang – lại thờ ơ với cội nguồn, quên mất người đã một đời tần tảo vì mình. Qua đó, Thạch Lam không chỉ ngợi ca tình mẫu tử mà còn phê phán sự lạnh lùng, vô cảm đang len lỏi vào cuộc sống hiện đại.
Có thể nói, hình ảnh người mẹ trong đoạn trích chính là linh hồn của tác phẩm – một biểu tượng đẹp đẽ của tình thương, của đức hy sinh, và cũng là lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng thấm thía về bổn phận làm con: Đừng để khi “trở về” mới giật mình nhận ra mình đã bỏ quên điều gì quý giá nhất trong đời
Câu 1
Phương Thức Biểu đạt chính được sử dụng trong văn bản là: Phương thức Nghị Luận
Câu 2
Lối sống an toàn, thu mình, bị động, không dám dấn thân – như “dòng sông chưa ra được biển rộng”.
Câu 3
Biện pháp tu từ trong văn bản trên là biện pháp tu từ so sánh
Tác dụng: So sánh “sông” với “đời người” và “sông phải chảy” với “tuổi trẻ phải hướng ra biển rộng” giúp nhấn mạnh quy luật tất yếu của cuộc sống và tuổi trẻ. Nó khơi gợi cảm hứng sống tích cực, dấn thân, trải nghiệm và không ngại thử thách để trưởng thành.
Câu 4
“Tiếng gọi chảy đi sông ơi” là hình ảnh ẩn dụ cho khát vọng sống, khát vọng được vươn lên, được trải nghiệm và khẳng định bản thân. Đó là lời thúc giục nội tâm của mỗi người, đặc biệt là tuổi trẻ, phải không ngừng vận động, không cam chịu đứng yên hay sống thụ động. Câu văn thể hiện một thông điệp mạnh mẽ: con người cần sống có mục tiêu, lý tưởng và dám bước ra khỏi vùng an toàn để trưởng thành.
Câu 5
Bài học rút ra: Con người, đặc biệt là tuổi trẻ, cần phải sống tích cực, dám trải nghiệm, dám đối mặt với thử thách và không ngừng vươn lên như dòng sông luôn chảy ra biển lớn.
Vì sao: Bởi vì nếu chỉ sống an toàn, thu mình, không dám dấn thân thì sẽ giống như dòng sông tù đọng, mất đi ý nghĩa tồn tại. Chỉ khi dám bước ra, con người mới thực sự trưởng thành và tìm thấy giá trị cuộc sống.