

Nguyễn Phương Thùy
Giới thiệu về bản thân



































Câu 1 :
Thể thơ tự do.
Câu 2 :
Trong đoạn trích, nhà thơ bày tỏ lòng biết ơn với:
- Những cánh sẻ nâu
- Mẹ
- Tuổi sinh thành
- Trò chơi tuổi nhỏ
- Dấu chân bấm mặt đường xa
Câu 3 :
Cú pháp: Biết ơn (đối tượng)... (đã ảnh hưởng như thế nào tới nhân vật trữ tình).
+ Tác dụng: tăng sức gợi hình gợi cảm, tạo nhịp điệu, nhấn mạnh, khẳng định, khắc sâu nội dung về đối tượng và tầm ảnh hưởng đối với cuộc đời nhân vật trữ tình, thể hiện tình cảm của tác giả. Mỗi đối tượng nêu ra dù nhỏ bé (con sẻ, trò chơi chuyền, dấu chân), và tuổi mụ đã làm cho nhân vật thêm yêu tuổi thơ, yêu năm tháng tuổi trẻ, yêu tiếng mẹ đẻ, yêu những thành quả người trước để lại.
Câu 4. Việc vận dụng thành ngữ “mồng tơi không kịp rớt” có tác dụng:
+ Làm nổi bật sự nghèo khó, thiếu thốn của miền Trung
+ Tăng tính hình ảnh và cảm xúc cho câu thơ bằng một cách diễn đạt dân gian quen thuộc.
Câu 5 :
Cuộc sống của chúng ta luôn có nhiều bộn bề, lo lắng. Không phải ai cũng có thể tìm thấy giá trị của cuộc sống thông qua những điều gần gũi, giản dị xung quanh ta. Hạnh phúc của mỗi chúng ta đơn giản lắm khi mà chỉ cần một bữa cơm gia đình có đủ thành viên cũng làm cho mọi người vui và thấy thật ấm áp. Giá trị cuộc sống chính là những điều bình thường, giản dị mà nhiều khi khiến chúng ta lãng quên nói. Điều giản dị đó có thể là những dòng tin nhắn, những cuộc gọi ngắn của người thân gọi hỏi thăm thấy tình yêu thương của chúng ta lại ùa về lúc nào không hay. Nhưng nhiều người lại thờ ơ, lãng quên điều đó, mà thay vào đó đi tìm những thứ hào nhoáng, những điều viển vông mà không hề nhận ra nó luôn bên ta chứ đâu xa.
Câu 1. Phương thức biểu đạt chính: Biểu cảm (kết hợp với tự sự và miêu tả).
Câu 2. Văn bản gợi nhắc đến các tác phẩm nổi tiếng của Andecxen như:
“Nàng tiên cá”
“Cô bé bán diêm”
(Gián tiếp cả hình ảnh hoàng tử, cổ tích, que diêm…)
Câu 3. Việc gợi nhắc các tác phẩm của Andecxen có tác dụng:
- Tạo không gian cổ tích lãng mạn, huyền ảo cho bài thơ
- Khơi gợi cảm xúc hoài niệm, tiếc nuối và cái đẹp trong sáng của tình yêu
- Tăng chiều sâu biểu cảm, giúp liên hệ giữa truyện cổ tích và hiện thực tình cảm đời thường.
Câu 4. Biện pháp so sánh trong câu “Biển mặn mòi như nước mắt của em” có giá trị:
+ Tăng tính gợi hình, gợi cảm: biển mặn gắn liền với nỗi buồn, nước mắt
+ Thể hiện nỗi đau, sự day dứt trong tình yêu
+ Gợi lên sự gắn bó giữa con người và thiên nhiên, giữa cảm xúc và không gian.
Câu 5. Vẻ đẹp của nhân vật trữ tình trong khổ thơ cuối:
+ Yêu sâu sắc, thủy chung và đầy bao dung
+ Mang vẻ đẹp lãng mạn, nhân hậu như nhân vật trong truyện cổ
+ Dẫu “tình yêu không là hai nửa nguyên vẹn”, nhưng vẫn mong người yên giấc, giữ trọn tình yêu đến cuối cùng – đó là một vẻ đẹp cao thượng và hy sinh.
Câu 1 : Thể thơ tự do
Câu 2:
Hai hình ảnh cho thấy sự khắc nghiệt của thiên nhiên miền Trung:
“Trên nắng và dưới cát”
“Lúa con gái mà gầy còm úa đỏ"
=> Hai hình ảnh này thể hiện vùng đất đầy nắng gió, khô cằn, thiên nhiên khắc nghiệt gây nhiều khó khăn cho đời sống con người.
Câu 3:
Những dòng thơ:
“Eo đất này thắt đáy lưng ong / Cho tình người đọng mật"
=> Giúp hiểu rằng dù thiên nhiên khắc nghiệt, con người miền Trung vẫn giàu tình cảm, chịu thương chịu khó và luôn giữ gìn tình người đậm đà, thủy chung.
Câu 4:
Việc vận dụng thành ngữ “Mảnh đất nghèo mỏng tới không kịp rớt” có tác dụng:
Nhấn mạnh sự nghèo nàn, khô cằn của đất đai.
Làm tăng tính hình ảnh và biểu cảm cho câu thơ.
Gợi cảm giác xót xa, đồng cảm với miền đất gian khó.
Câu 5:
Tình cảm của tác giả với miền Trung được thể hiện qua:
Sự thấu hiểu và xót xa trước thiên nhiên khắc nghiệt và cuộc sống vất vả của người dân.
Sự trân trọng, ngợi ca đức tính chịu thương, chịu khó, giàu tình cảm của con người nơi đây.
Lời nhắn gửi đầy yêu thương, mong người con xa quê trở về, thể hiện sự gắn bó thiêng liêng với quê hương.
Câu 2 :
Đoạn thơ trong “Trăng hè” của Đoàn Văn Cừ đã vẽ nên bức tranh quê yên bình, thấm đẫm hơi thở đời sống thôn dã. Âm thanh “tiếng võng trong nhà kẽo kẹt đưa” khẽ lay động không gian, mở đầu cho nhịp sống chậm rãi, khoan thai của buổi đêm trăng mùa hạ. Hình ảnh “đầu thềm con chó ngủ lơ mơ” gợi sự an nhiên, tin cậy giữa con người và cảnh vật. Bóng cây, hàng dậu in dài trên mặt đất, làm nổi bật cái “vắng”, cái “im”, cái “lặng tờ” của đêm quê. Sự tĩnh tại ấy không hề lạnh lẽo mà chứa chan ấm áp bởi con người hiện diện rất đỗi thân thương: ông lão lim dim nghỉ ngơi sau ngày lao động, bé cu đứng vịnh thành giếng ngắm bóng chú mèo quện dưới chân. Ánh trăng “ngân” phản chiếu lên “tàu cau lấp loáng”, phủ lớp sơn bạc lung linh lên cảnh vật, khiến chốn thôn quê trở thành bức tranh thuỷ mặc mềm mại, thơ mộng. Qua nét bút tài hoa của thi nhân, vẻ đẹp đồng quê hiện lên giản dị mà thanh sạch, êm đềm mà giàu cảm xúc, nhắc ta trân trọng nếp sống dung dị, hài hòa giữa con người và thiên nhiên – nguồn mạch nuôi dưỡng tâm hồn Việt từ bao đời.
Đoạn thơ trong Trăng hè của Đoàn Văn Cừ đã vẽ nên bức tranh quê yên bình thấm đẫm hơi thở đời sống thôn dã . Âm thanh “ tiếng võng trong nhà kẽo kẹt đưa “ khẽ lay động không gian , mở đầu cho nhịp sống chậm rãi , khoan thai của đên trăng mà hạ . Hình ảnh “ đầu thềm con chó ngủ lơ mơ “ gơi sự an nhiên giữa con người và cảnh vật. Bóng cây hàng dậu trên mặt đất làm nổi bật cái “ vắng “ “ im “ lặng tờ” của đên quê . Sự tĩnh lặng ấy không hề lạnh lẽo mà chứa chan ấm áp của con người hiện diện . Qua nét bút tài hoa của thi nhân , vẻ đẹp đồng quê hiện lên giản dị mà thanh sạch , êm đềm mà giàu cảm xúc , nhắc ta trân trọng lối sống dung dị , hài hoà giữa con người và thiên nhiên .
Câu 2 :
Đoạn thơ trong “Trăng hè” của Đoàn Văn Cừ đã vẽ nên bức tranh quê yên bình, thấm đẫm hơi thở đời sống thôn dã. Âm thanh “tiếng võng trong nhà kẽo kẹt đưa” khẽ lay động không gian, mở đầu cho nhịp sống chậm rãi, khoan thai của buổi đêm trăng mùa hạ. Hình ảnh “đầu thềm con chó ngủ lơ mơ” gợi sự an nhiên, tin cậy giữa con người và cảnh vật. Bóng cây, hàng dậu in dài trên mặt đất, làm nổi bật cái “vắng”, cái “im”, cái “lặng tờ” của đêm quê. Sự tĩnh tại ấy không hề lạnh lẽo mà chứa chan ấm áp bởi con người hiện diện rất đỗi thân thương: ông lão lim dim nghỉ ngơi sau ngày lao động, bé cu đứng vịnh thành giếng ngắm bóng chú mèo quện dưới chân. Ánh trăng “ngân” phản chiếu lên “tàu cau lấp loáng”, phủ lớp sơn bạc lung linh lên cảnh vật, khiến chốn thôn quê trở thành bức tranh thuỷ mặc mềm mại, thơ mộng. Qua nét bút tài hoa của thi nhân, vẻ đẹp đồng quê hiện lên giản dị mà thanh sạch, êm đềm mà giàu cảm xúc, nhắc ta trân trọng nếp sống dung dị, hài hòa giữa con người và thiên nhiên – nguồn mạch nuôi dưỡng tâm hồn Việt từ bao đời.